Uất Trì Ảnh Quân tiễn Cố Hiểu Khê ra xe. Cửa xe còn chưa mở, điện thoại trong túi của Hiểu Khê bất ngờ reo lên. Thấy người gọi đến là Cố Sâm, cô thong thả nghe máy. Vừa đặt lên tai, cô nhận ra người ở đầu dây bên kia đang vui mừng, lại không ngừng hỏi: " Hiểu Khê, con đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì về nhà ăn cùng với mọi người. "
" Dạ được. Khoảng mười lăm phút nữa con sẽ đến. " Bằng giọng hết sức nhẹ nhàng và điềm tĩnh, cô đáp.
" Vậy chúng ta sẽ đợi con. "
Cố Hiểu Khê nghe xong, cô nhanh chóng tắt máy, sau đó quay người nói với Uất Trì Ảnh Quân. " Vậy tôi về trước. "
" Gặp lại sau. " Hiểu Khê gập nhẹ đầu tạm biệt, trước khi bước vào xe còn cười nhẹ với anh.
Trước khi đến nhà họ Cố, Hiểu Khê trở về chung cư và đặt bức tranh đã được đóng gỏi cẩn thận cạnh tủ quần áo của mình. Cô vì bức tranh này mà tốn không ít tâm tư, chỉ hy vọng người ta sẽ thích nó. Mãi nghĩ ngợi, Cố Hiểu Khê chợt nhớ mình còn phải đến nhà họ Cố nên nhanh chóng tắt đèn, cẩn trọng khóa cửa rồi rời đi.
Từ chung cư của Cố Hiểu Khê đến nhà họ Cố cũng không khiến cô mất nhiều thời gian. Trước cổng nhà họ Cố, người làm vừa nhìn thấy chiếc Rolls Royce Phantom đã ba chân bốn cẳng chạy ra chào đón Cố đại tiểu thư trở về. Cô vừa bước xuống xe, người làm đã bẩm lại: " Đại tiểu thư, lão gia, phu nhân và nhị tiểu thư đều đang đợi cô ở bên trong. " Cố Hiểu Khê không đáp lại những vẫn lịch sự gật nhẹ đầu. Bước đến sảnh, hương thơm của thức ăn bay thoang thoảng qua mũi khiến cô không thể không tiến vào trong.
" Chị về rồi. " Cố Khuynh Nhược vừa nhìn thấy Cố Hiểu Khê đã vui mừng reo lên, chẳng khác nào một đứa trẻ. Cô nắm tay chị gái và kéo ngồi xuống ghế, sau đó di chuyển ghế của mình để được ngồi cạnh Hiểu Khê.
Trong lúc gia đình đang dùng bửa, Thái Tuyết Anh lên tiếng nói chút gì đó để làm dịu bầu không khí nặng nề này. Bà chợt nhớ đến một người bạn của mình hôm nay có tham gia buổi đấu giá tại khách sạn Noemie liền lấy đó làm chủ đề.
" Em nghe nói khách sạn Noemie tổ chức đấu giá đồ cổ. Trong buổi đấu giá ấy còn xuất hiện bình hoa thời nhà Thanh và bức tranh " Hoa mẫu đơn Diêu Hoàng " nổi tiếng. "
" Ý mẹ là bức tranh của Uẩn tiên sinh sao? "
" Đúng vậy. Mẹ nghe nói có người mua nó với giá triệu đô. " Thái Tuyết Anh vừa nói vừa không giấu được sự trầm trồ của mình trước độ chịu chi của người kia. Tiếc là bà không biết rằng " người kia " lại đang cùng gia đình mình dùng bửa tối.
" triệu đô cho một bức tranh hoa mẫu đơn, có đáng không? " Nhìn thấy dáng vẻ có chút ngờ vực của Cố Khuynh Nhược, Cố Hiểu Khê mới lên tiếng. " Hoa mẫu đơn Diêu Hoàng không giống với những loại mẫu đơn khác. Nó là một trong " Mẫu Đơn tứ đại danh phẩm ", là vua của các loài hoa. Hơn nữa qua nét vẽ của Uẩn tiên sinh, có thể nói là không gì sánh bằng."
" Hiểu Khê nói đúng. Mẹ cũng rất thích bức tranh ấy, tiếc là không mua được. " Nhìn thấy nét mặt nuối tiếc của Thái Tuyết Anh, Cố Hiểu Khê lặng lẽ cuối đầu tiếp tục dùng bửa.
" Khuynh Nhược, em ra ngoài với chị một chút được không? " Vừa dùng bửa xong, thấy Cố Khuynh Nhược đang một mình chuẩn bị lên phòng, cô liền đi đến và nói nhỏ với em gái.
" Dạ được. " Nhìn Hiểu Khê thần thần bí bí, đây có lẽ là lần đầu Khuynh Nhược nhìn thấy.
Cố Hiểu Khê sau đó cùng em gái đến trung tâm thương mại, vào một cửa hàng thời trang của thương hiệu BH. " Khuynh Nhược, em chọn giúp chị một món đi. " Cố Khuynh Nhược còn tưởng mình vào nhầm chỗ hay nghe nhầm gì đó, cô cố ý hỏi lại: " Chị à, nơi này không có vest mà chị thường mặc. " Cố Hiểu Khê lộ vẻ mặt khó xử: " Thật ra, chị muốn em chọn giúp chị một thứ gì đó nữ tính một chút. "
" Chị định đổi phong cách sao? " Cố Khuynh Nhược nhìn chị gái với cặp mắt khó hiểu, nhưng cô cũng rất thích thú trong chuyện này.
" Cũng không hẳn. Chỉ là vài ngày nữa chị có đi gặp một người, anh ta muốn chị mặc đồ nữ tính một chút. "
" Là người lần trước ở King"s Cafe? " Khuynh Nhược thấy mắt Hiểu Khê có chút sáng ngờ nên có suy nghĩ thăm dò một chút.
" Ừ. "
" Được rồi, vậy để em giúp chị. " Cố Khuynh Nhược vui vẻ đồng ý, sau đó háo hức chọn giúp Cố Hiểu Khê.
Một lúc lâu sau, Cố Hiểu Khê từ phòng thử quần áo bước ra. Chiếc đầm đen có phần cổ vuông vừa vặn, độ dài của chiếc đầm cao hơn gối, mặc lên người của Cố Hiểu Khê càng khiến cô thêm phần sang trọng. Vì đây là lần đầu tiên Cố Khuynh Nhược nhìn thấy chị gái mình mặc váy nên đã nhìn một cách say mê không cưỡng lại được.
" Khuynh Nhược, cái này có hở quá không? " Cố Hiểu Khê vừa nhìn vào gương, lại hỏi Khuynh Nhược.
" Không có, em thấy rất đẹp. "
Quản lý của cửa hàng cùng với Cố Khuynh Nhược chờ Cố Hiểu Khê trong phòng thử đồ bước ra. Cô vừa bước ra cùng trang phục của hãng, quản lý cũng phải trầm trồ cảm thán vì đây chẳng khác nào là lụa đẹp vì người. Ngay cả người mẫu khi mặc chiếc đầm này biểu diễn cũng chẳng toát lên được thần thái hay vẻ đẹp thế này. " Cố tổng, cô mặc bộ này rất đẹp, không hở chút nào. "
Với sự thuyết phục của Cố Khuynh Nhược cũng như nhiều lần phân tích của bản thân, Cố Hiểu Khê mới mua được một món sau hơn một tiếng vào cửa hàng.
" Chị, cái đầu tiên chị mặc rất đẹp, sao lại không mua chứ? " Cố Khuynh Nhược nhìn món đồ của Cố Hiểu Khê được gói lại cẩn thận trong túi, cô có chút tiếc nuối cho món đồ đầu tiên.
" Dù sao chỉ cũng chỉ mặc một lần thôi, cái lúc nãy cũng không hợp cho buổi gặp mặt bàn công việc. " Trái ngược với em gái, Hiểu Khê vô cùng hài lòng với món đồ lần này mình mang về.
Lướt qua cửa hàng túi xách, Cố Khuynh Nhược đột nhiên đứng lại. Đôi mắt cô sáng lấp lánh như ánh sao, trong thoáng chốc đáy mắt phản chiếu hình ảnh của những chiếc túi đang được trưng bày.
Cố Hiểu Khê quay đầu lại, thấy em gái vẫn đứng nhìn mấy cái túi đang được trưng bày kia, cô đi đến, dịu dàng hỏi: " Sao vậy? "
" Chị ơi, chiếc túi em thích cuối cùng cũng về rồi. Lần sau em sẽ xin phép mẹ mua nó. " Nghe đến đây, Cố Hiểu Khê cũng có thể đoán được Khuynh Nhược đang mong chờ đến ngày có thể mua được nó.
" Cần gì xin phép dì chứ? Đã đến rồi thì vào luôn đi. " Nói dứt, Cố Hiểu Khê liền kéo tay Cố Khuynh Nhược vào trong.
Đi cùng với Cố Hiểu Khê, Cố Khuynh Nhược mới thấy rõ ai cũng kính trọng chị gái mình. Vừa nghe nhân viên thông báo, ngay cả quản lý cũng chạy ra đón tiếp.
" Cố tổng, hoan nghênh cô đến với cửa hàng chúng tôi. Không biết cô muốn xem mẫu túi nào của cửa hàng chúng tôi? " Quản lý cho nhân viên mang ghế đến, lịch sự mời Cố Hiểu Khê và Cố Khuynh Nhược ngồi, sau đó còn mang ra bánh ngọt và trà để mời hai người họ.
" Cho tôi xem mẫu mới nhất đi. "
" Dạ được. "
Theo chỉ thị của quản lý, nhân viên mang ra mẫu túi mới nhất mà Cố Khuynh Nhược nói đến.
" Cố tổng, bộ sưu tập lần này gồm có tất cả là bốn màu: trắng, đen và hồng nhạt và xanh da trời. Mỗi màu đều giống nhau ở chất liệu da và kích thước của túi, chỉ khác nhau mỗi nắp gập. " Quản lý sau một hồi luyên huyên về bộ sưu tập, cô ấy thấy Cố Hiểu Khê quay sang hỏi em gái.
" Khuynh Nhược, em thích màu nào, chọn đi, chị tặng em. "
" Chị à không cần đâu. " Cố Khuynh Nhược lúc này kịch liệt từ chối, hết lắc đầu rồi đến lắc tay.
" Không sao. Xem như chị cảm ơn em đã giúp chị. " Cố Khuynh Nhược nghe vậy cũng có chút miễn cưỡng mà chọn. Ngặt một nỗi, màu nào trong bộ sưu tập này cũng đẹp cả, khiến Cố Khuynh Nhược có chút khó khăn khi đưa ra quyết định.
Cố Hiểu Khê nhìn sơ qua cũng thấy em gái gặp khó khăn. Cô rút thẻ của mình một cách dứt khoác rồi đưa cho quản lý, điệu bộ thản nhiên: " Tôi lấy hết bốn màu. " Cố Khuynh Nhược nghe xong cũng trợn mắt, một cái gần nghìn đô, Cố Hiểu Khê lại mua hết mà không chút đắn đo.
" Dạ được. " Quản lý nghe xong liền cho nhân viên nhanh chóng gói hàng lại cho Cố Hiểu Khê.
Sau khi bốn chiếc túi được gói lại, quản lý và nhân viên xếp thành hai hàng, cúi đầu một lúc để cảm ơn và chào tạm biệt hai người họ.
Trên đường ra khỏi trung tâm thương mại, Cố Hiểu Khê đưa cả bốn chiếc túi cho Cố Khuynh Nhược, hào sảng nói: " Tặng em hết đó. "
" Chị à. " Khuynh Nhược nhìn bốn chiếc túi được đóng gói cận thận rồi ngước nhìn Cố Hiểu Khê, nét mặt đầy khó xử.
" Được rồi, đừng ngại nữa. " Thấy Cố Khuynh Nhược mãi ngập ngừng, Hiểu Khê không nghĩ gì thêm, lập tức nhét tất cả vào tay em gái.
" Nhưng nó rất quý. "
" Có quý bằng em gái của chị không? "
" Chị đối với em thật tốt. " Ánh mắt Khuynh Nhược vô cùng trong trẻo, nụ cười nhẹ nhàng như ngọn gió mùa xuân.
" Ai bảo em là em gái của chị. " Hiểu Khê nói dứt, tay cô liền bẹo má em gái, ánh mắt vô cùng cưng chiều.
Cố Hiểu Khê nói tiếp: " Khuynh Nhược à, chúng ta làm nữ nhân đã không dễ. Người mình thích chưa hẳn đã thích lại mình, nhưng thứ mình thích thì dễ hơn nhiều, dùng tiền là có thể mua được. "
" Chị có từng rơi vào trường hợp phân vân không biết mua món nào chưa? "
" Chưa, vì khi chị phân vân, chị quyết định mua hết. " Khi cô trả lời, giọng nói của cô sặc mùi tiền.