Chương
Công ty.
Cả ngày nay tâm trạng của Tô Chính Kiêu cứ như rơi xuống đáy vực, không thấy nở một nụ cười nào, tinh thần xuống dốc rõ ràng.
Nhưng cũng như những gì anh đã nói với Cảnh Hiên, dù sao hai người kia cũng chưa kết hôn.
Cô đã kiên trì tám năm, làm sao anh có thể nhẹ nhàng từ bỏ cho được?
Nhưng nói thì nói vậy, chứ trong lòng vẫn bồn chồn không thôi, bứt rứt không vui vẻ nổi.
Anh đứng dậy, tiện tay cầm áo vest lên, đi đến quán bar.
Màn đêm dần buông xuống, lúc này phố xá phồn hoa mới lên đèn. Không biết từ bao giờ, sự ồn ào trong quán bar đã khiến anh cảm thấy chán ghét, muốn bao một phòng riêng.
Một mình uống rượu cũng không thú vị gì cho cam. Anh uống được hai chai đã gọi người phục vụ đến thanh toán, quay về nhà họ Tô.
Lúc này, Cố Nhược Thiện vẫn còn chờ ngoài cửa.
Trong khoảng thời gian không gặp Tô Chính Kiêu, cô ta ở một mình cũng cô đơn buồn chán nên đã kiếm một người bạn trai.
Nhưng ai mà biết được, gã đàn ông kia trông có vẻ tử tế chứ thực chất chẳng phải dạng tốt lành gì.
Biết cô ta có tiền nên dùng đủ trăm phương ngàn kế để lừa lấy tiền đi, cô ta đuổi theo đòi lại, suýt nữa còn bị đánh cho một trận.
Trong lòng cô ta đã hoàn toàn hiểu ra rồi!
Trên đời có biết bao nhiêu đàn ông, nhưng chỉ có Tô Chính Kiêu mới có thể đối xử tốt với cô ta thôi.
Xe dừng lại trước cửa biệt thự.
Cô ta lập tức đến đón, tỏ ra vừa đáng thương vừa cẩn thận nói: “Chính Kiêu.”
Tô Chính Kiêu uống khá nhiều rượu, đến nỗi ánh mắt cũng mê man.
Thấy vậy, Cố Nhược Thiện vội vàng chạy đến, đưa hai tay ra đỡ lấy cánh tay anh.
Dù anh có uống say nhưng cũng không đến mức bất tỉnh không biết gì. Anh bình tĩnh nhìn cô ta chằm chằm, nheo mắt lại nói: “Theo tôi vào trong.”
Nghe vậy, Cố Nhược Thiện vui vẻ ra mặt, nhanh chóng cất bước vào biệt thự.
Tô Chính Kiêu muốn làm một phép thử.
Ngoài Đường Tiểu Nhiên ra, liệu anh còn có thể có cảm giác với người phụ nữ nào khác không.
Tô Chính Kiêu ngồi lên ghế sô pha.
Cố Nhược Thiện lập tức biết điều mà đi rót cho anh ly nước: “Uống chút nước đi.”
Không nói năng gì hết, anh vươn tay ra, bất ngờ nắm lấy cổ tay của cô ta, đưa người lại gần, lấy cơ thể to lớn của mình đè lên người cô ta.
Gò má Cố Nhược Thiện ửng đỏ, nhưng cũng có chút hưng phấn.
Trước kia anh chưa từng chạm vào cô ta bao giờ, hôm nay…
Gương mặt của anh dần dần hạ xuống, khoảng cách với cô ta mỗi lúc một ngắn hơn.
Cô ta còn có thể ngửi được cả mùi hương nam tính tỏa ra từ người anh, tất dễ chịu và quyến rũ.