Chương
Cô ta vô cùng kích động, mong đợi chuyện xảy ra tiếp theo, thậm chí còn hơi sốt ruột.
Trước kia cô ta chỉ cảm thấy sợ hãi với Tô Chính Kiêu, nhưng bây giờ sẽ không còn cảm thấy như vậy nữa.
Phụ nữ phải trải qua mấy lần gặp kẻ không ra gì thì mới có thể nhìn rõ rằng ai mới là người phù hợp với mình nhất.
Khoảng cách thu lại còn cực ngắn, cô ta có thể thấy rõ từng đường nét ngũ quan, sống mũi thẳng tắp, còn có cả đôi môi mỏng của anh.
Mọi người đều nói đàn ông môi mỏng là kẻ bạc tình nhất.
Nhưng cô ta lại không nghĩ vậy, anh là người thâm tình hơn bất cứ ai khác.
Khi chóp mũi hai người chạm nhau, môi sắp dán sát lại thì đột nhiên Tô Chính Kiêu lại dừng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô ta.
Cố Nhược Thiên không dám nhúc nhích, bị anh nhìn đến mức ngại ngùng.
Lúc này sao anh còn tâm trạng mà nhìn cái khác vậy chứ?
Một người phụ nữ ưu tú bỗng dưng chủ động sẽ càng khiến cảm xúc giữa hai người bùng phát.
Nghĩ đến đây, Cố Nhược Thiện nhoài người về phía trước, chu môi ra muốn hôn anh.
Giây phút hai bờ môi sắp chạm vào nhau, Tô Chính Kiêu lại lùi ra sau rồi lập tức đứng lên.
Cố Nhược Thiện ngây ra, cảm giác trống rỗng nhanh chóng càn quét trong cơ thể cô ta.
Tô Chính Kiêu nới lỏng cà vạt, tháo vài cúc áo rồi nói: “Đi đi, sau này đừng đến đây nữa.”
Cố Nhược Thiện vẫn còn đang choáng váng, nằm im không động đậy.
“Cho dù cô rất giống cô ấy, nhưng cuối cùng cũng chẳng phải cô ấy, có giống nhau đến tám chín phần đi nữa thì đã sao? Cô ấy là tâm ma trong lòng tôi, nhìn thấy cô cũng chỉ khiến tâm ma của tôi bị kích động trở nên điên cuồng hơn thôi. Từ nay về sau tuyệt đối không được bước vào nơi này dù chỉ một bước, cũng đừng để tôi nhìn thấy cô thêm lần nào nữa!” Tô Chính Kiêu lạnh lùng nói.
Sau khi Tả Như Bội qua đời, chỉ cần anh đụng vào người phụ nữ khác thì cơn ác mộng đó lại ùa về.
Trước khi cô ấy mất, khuôn mặt thê lương đó lại chồng chất lên khuôn mặt của người phụ nữ đang nằm dưới thân anh.
Dần dà, anh chẳng còn hứng thú gì với phụ nữ nữa.
Anh chạm vào Đường Tiểu Nhiên cũng có nguyên nhân.
Lần đầu tiên là vì say rượu, những lần sau là vì căm hận!
Chính vì căm hận nên đầu óc càng trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết, càng biết rõ người phụ nữ đang nằm dưới thân mình là ai, từ đó quét sạch hình bóng của Tả Như Bội đi.
Cố Nhược Thiện vẫn còn muốn sáp vào anh nhưng lại bị Tô Chính Kiêu gạt phăng ra: “Tôi đã nói rõ rồi, bây giờ nhanh chóng biến khỏi mắt tôi, đừng để tôi phải điên lên”
Cố Nhược Thiện không dám chọc điên anh, đành phải ngoan ngoãn đi ra khỏi biệt thự.
Con người anh! Quả nhiên không dễ chọc vào mà!
Tô Chính Kiên ngẩng đầu lên, thở mạnh một hơi.
Giống như Đường Tiểu Nhiên đã nói, bản thân anh đối xử với cô như vậy, rốt cuộc là vì lòng tham chiếm hữu, vì vật sở hữu bị xâm phạm nên muốn giành lại, hay còn có lý do nào khác?
Tô Chính Kiêu hít một hơi thật sâu, trút toàn bộ sự tức giận ngột ngạt ra bên ngoài.
Nhắm mắt lại, để cho trái tim hoàn toàn lắng lại.