Chương
Người phụ trách tỏ ra ấm ức, anh ấy đâu cho nói!
Nói ra thì lại bị mắng, anh ta dám nói chắc?
Cùng lúc đó, Đường Tiểu Nhiên với Cảnh Hiên đang ở nhà họ Hoắc.
Cô bưng tách trà nhài, mùi thơm thoang thoảng lan toả, Cảnh Hiên thì đang tập trung nô đùa với cục cưng nhỏ, trán đổ đầy mồ hôi, trông vô cùng háo hức.
Cậu bé cảm thấy ba mẹ trong nhà đều là kẻ lừa gạt, chỉ có mỗi mình cậu bình thường thôi.
Tuy cậu bé cũng sẽ gạt người khác nhưng cũng xuất phát từ lòng tốt.
Ba dẫn theo cậu bé gạt mẹ, mẹ lại dẫn theo cậu bé gạt ba.
Ôi, tình huống thật rối ren, không biết có khi nào ba mắc bẫy không nhỉ? Còn mẹ liệu có lại bắt cậu bé giả vờ ốm nằm viện không nữa đây?
Cậu bé không muốn suốt ngày nằm trên giường bệnh đâu, làm vậy thật sự không dễ chịu chút nào hết!
Cậu bé chơi ở nhà họ Hoắc mãi cho tới khi màn đêm dần buông xuống, Đường Tiểu Nhiên mới đưa Cảnh Hiên rời khỏi.
Sắc trời đã tối, dĩ nhiên Thân Nhã cũng không yên tâm, bèn nhờ tài xế trong nhà đưa đi, trên đường đi Cảnh Hiên nói mình đói bụng.
Đường Tiểu Nhiên nói một tiếng với tài xế, sau đó dắt Cảnh Hiên rời đi. Cậu bé nói muốn ăn món bún qua cầu.
Có một tiệm bún qua cầu bán rất ngon, có lẽ Cảnh Hiên chơi nhiều quá nên đói, cậu bé cho rất nhiều thứ, từ dăm bông, thịt viên rồi thêm cả chút rau củ vào cầu bún.
Đường Tiểu Nhiên nhìn mà chau mày: “Buổi tối sắp tới giờ ngủ, con ăn nhiều như vậy, bụng sẽ khó chịu đấy.”
“Không sao đâu mẹ, bây giờ con đang trong giai đoạn phát triển, phải ăn nhiều một chút.”
Cảnh Hiên còn nói đâu ra đấy, rõ ràng rành mạch: “Mẹ, mẹ thấy cho thêm hai bó nấm nữa thì sao ạ?”
Cô không nhịn được mà xoa mày, người thì bé tin hin, thế mà cô cũng không nói lại được!
“Con cho vào đi, nếu con đang tuổi ăn tuổi lớn thì ăn nhiều một chút, còn muốn ăn gì thì bỏ vào một lượt luôn đi.”
Cảnh Hiên gật đầu như gà con mổ thóc: “Bây giờ con đang lớn, nếu ăn không no thì về sau sẽ không cao lên được đâu, bây giờ con phải nghĩ cho tương lai của mình.”
Khóe môi Đường Tiểu Nhiên run rẩy, bưng nước trên bàn lên uống vài ngụm.
Cảnh Hiên nhà họ lúc trước không phải như vậy, cậu bé là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao bây giờ lại trở nên biết ăn nói, mồm mép láu lỉnh thế này?
Cảnh Hiên có vẻ ăn chưa no, lại muốn ăn thêm gà miếng và bánh bột ngô, ăn đến hăng say.
“Ăn đi, ăn được ngủ được là tiên.”
Cô mỉm cười, múc một bát súp ngọt cho cậu bé: “Con vừa ăn vừa uống, dạ dày cũng dễ chịu hơn đấy.”
Mấy ngày nay, mỗi buổi tối sau khi Cảnh Hiên đi ngủ, cô nhờ Lâm Thanh canh chừng, còn mình thì lén tới bệnh viện.
Sức khỏe ngày càng không ổn, hơn nữa tình trạng nôn máu cũng trầm trọng hơn.
Cô thật sự không biết mình còn có thể chống đỡ bao lâu nữa.