Chương
Đúng lúc này, điện thoại để trong túi xách rung lên, Đường Tiểu Nhiên mở túi, lấy điện thoại ra, là Thân Nhã gọi tới, cô tò mò hỏi: “Sao vậy?”
“Bây giờ em đang ở đâu?” Giọng của Thân Nhã có vẻ rất kích động.
“Đang dẫn Cảnh Hiên đi ăn.”
“Được rồi, đừng ăn nữa, đừng ăn nữa! Tô Chính Kiêu về rồi, bây giờ đã tới sân bay. Em mau chóng chuẩn bị sẵn sàng làm việc đi.” Thân Nhã sốt sắng nói.
Đường Tiểu Nhiên nghe xong, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, đẩy luôn cái bát trước mặt của Cảnh Hiên ra: “Đi thôi.”
Cảnh Hiên còn đang kêu đói, không chịu đi, cô nhờ đầu bếp làm một phần bún qua cầu mang về, sau đó nói: “Mau đi thôi, ba của con về rồi!”
Cảnh Hiên nghe vậy, vẻ mặt mừng rỡ vô cùng, gật đầu lia lịa.
Hai mẹ con bắt một chiếc taxi, ngồi lên rồi nhanh chóng chạy về phía bệnh viện.
Cũng may Hoắc Đình Phong đã đánh tiếng với bên phía bệnh viện trước, phòng đã chuẩn bị sẵn, bây giờ chỉ cần vào là được.
Cảnh Hiên nằm trên giường, vẫn còn đang than đói.
Đường Tiểu Nhiên vội đun nóng phần bún qua cầu lên, bưng tới trước mặt cậu bé.
Mặt mày của Cảnh Hiên hớn hở, bưng bát lên rồi bắt đầu ăn.
Trong lòng Đường Tiểu Nhiên bỗng thấy hồi hộp hiếm thấy, không ngừng liếc nhìn giờ. Trong lòng thì đang thầm mắng mình, cũng đâu phải chưa từng gặp đâu, căng thẳng như thế làm gì chứ?
Cậu bé ăn xong, Thân Nhã lại gọi đến: “Bây giờ anh ta đang ở dưới lầu.”
Cô lại vội mở cửa sổ ra cho tản bớt mùi nấm hương trong phòng bệnh của Cảnh Hiên, sau đó đi đổ rác.
Cậu bé ngồi trên giường, học theo dáng vẻ của ba, bàn tay nhỏ vò áo bệnh nhân trên người, sau đó lắc lắc đầu thật mạnh, làm cho tóc rối hết cả lên, véo mình vài cái rồi ngã phịch xuống giường.
Cảnh Hiên vừa làm xong, cửa phòng bệnh được đẩy ra.
Tô Chính Kiêu đi vào, bước thẳng đến bên giường.
Cảnh Hiên giả bộ ngủ, không hề có phản ứng gì.
Tô Chính Kiêu nhìn cậu bé, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ của con trai, giọng nói nặng nề như bị đá đè lên: “Mới có mấy ngày mà gầy nhiều vậy à…”
Cảnh Hiên lặng lẽ lim môi.
Bánh cầm tay hôm trước ăn rất ngon, miến chua cay hôm qua cũng vừa miệng, bún hôm nay thì hơi mặn, thịt gà hơi nhiều mỡ.
Cậu bé nhắm mắt thật chặt, ngón tay thô ráp của ba vuốt v đôi gò má non mềm kia, sau đó đi ra ngoài, tới thẳng văn phòng của bác sĩ phụ trách: “Bệnh tình của con trai tôi sao rồi?”
Vẻ mặt của bác sĩ có hơi khó xử, không biết nên mở lời ra sao.
Dù sao đây cũng là chuyện anh Hoắc giao phó, nhưng đứa bé không bị bệnh cũng là sự thật.
Dáng vẻ chần chừ và khó xử của bác sĩ như vậy, rơi vào mắt của Tô Chính Kiêu lại trở thành phản ứng ngầm thừa nhận bệnh tình nghiêm trọng.
Thịt mềm nơi trái tim dấy lên từng cơn đau nhói.
Anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, gọi thẳng tới nước M: