Chương
Trần Diễm An thực sự rất mệt, cô phải khuấy trộn nguyên liệu liên tục trong cái nồi sắt lớn, không được dừng tay nghỉ ngơi, cánh tay thì mảnh mai mà nguyên liệu lại rất nhiều, khuấy mấy tiếng đồng hồ quả thực không phải chuyện giỡn!
Sáng hôm sau, Quý Hướng Không và Trần Diễm An còn chưa dậy, người giúp việc đã đến gõ cửa.
Quý Hướng Không thức dậy trước, hỏi có chuyện gì không?
Người giúp việc trả lời rằng bà chủ đã chuẩn bị xong, bảo mợ chủ xuống nhà cùng đến nhà hàng.
Quý Hướng Không lên tiếng, bảo giúp việc xuống nói với Giang Uyển Đình: “Mợ chủ đã dậy rồi, cô ấy đang vệ sinh cá nhân, sẽ xuống ngay thôi.”
Sau đó, anh ta khẽ lay Trần Diễm An đang ngủ say bên cạnh.
Cô nghiêng đầu, phớt lờ anh ta.
Quý Hướng Không cười khẽ, cánh tay to lớn nhấc cô lên vai, đặt cô ngồi trên bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch.
Hơi lạnh thấu xương xuyên thấu qua đồ ngủ chui vào người, Trần Diễm An hét lên một tiếng, lập tức bị cái lạnh đánh thức.
Quý Hướng Không vẩy nước lên mặt cô, giọng điệu vừa yêu vừa chiều: “Sâu lười, mau dậy thôi.”
Trần Diễm An gật đầu, mơ mơ màng màng làm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo.
Về quần áo thì vẫn là chiếc váy dài tinh tế, cuối cùng cô cũng đã thông minh hơn, giày dưới chân đã đổi thành đôi giày gót thấp.
Sau khi hôn tạm biệt Quý Hướng Không, cô bước ra khỏi phòng.
Giang Uyển Đình đã đi rồi, chiếc Land Rover của cô đang đậu bên ngoài biệt thự, cô lên xe rồi lái xe đi.
Ngày thứ hai, mặc dù kỹ thuật vẫn tệ nhưng tốt hơn ngày thứ nhất nhiều, ít nhất cô đã biết được tên một số loại gia vị.
Lúc khuấy, gương mặt xinh đẹp của Trần Diễm An vẫn có chút sợ hãi, cô nghiến răng, vứt luôn không thèm làm nữa.
Sau đó, cô ngồi xổm xuống nghiền nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn trong nồi.
Hôm qua cơn đau lưng còn chưa thuyên giảm, hôm nay cúi lâu nên càng đau hơn, cô ngồi không yên, cứ uốn éo tới lui trên ghế.
Cuối cùng, ngay cả Trần Diễm An cũng không biết mình nghiền xong nguyên liệu bằng cách nào nữa.
Điều duy nhất cô biết là trước mắt đã không còn mịt mù tăm tối nữa.
Từ phòng bếp đi ra tiền sảnh, Trần Diễm An tiện tay phủi bụi trên váy, tâm trạng rất tệ.
Sáng dậy đến nhà hàng, trưa ăn cơm xong thì ra ngoài đi dạo một vòng, chẳng mấy chốc trời đã tối.
Cô không làm gì hết, ngây ngốc trải qua một ngày.
Trần Diễm An cảm thấy mấy ngày qua mọi chuyện đều không thuận lợi, vận đen cứ kéo tới!
Lần này, vừa từ bếp đi ra lại gặp ngay thằng bạn trai cũ!
Cô không có tâm trạng để ý đến người đàn ông kia, thong dong chỉnh lại váy.
Cô mặc kệ đối phương, nhưng đối phương lại không chịu yên phận: “Đây không phải Diễm An sao?”
Trần Diễm An cười khẩy, không đếm xỉa đến anh ta.
“Sao thế? Chia tay lâu quá rồi chắc cô đã quên tôi rồi đúng không? Tôi thì còn nhớ cô đấy!” Người đàn ông nhướng cặp mắt đào hoa.