Chương
Trần Diễm An tiếp tục cười khẩy, cô nhướng mày: “Nếu để bạn gái của anh nghe được, không biết sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?”
Người đàn ông xua tay: “Đối diện có một quán cà phê mới mở, hương vị rất được, chúng ta tới đó uống một ly nhé?”
Trần Diễm An chỉ còn sót lại chút kiên nhẫn, nói thẳng: “Chó ngoan sẽ không cản đường, cút đi!”
“Cô chửi ai là chó đấy?”
Người đàn ông phát cáu, chẳng mấy chốc lại bật cười.
“Nhưng mà tôi thích tính cách này của cô.”
“Đời người dài như vậy, ai mà chưa từng gặp phải mấy thằng cặn bã. Đệch mợ, cái đồ cặn bã, đồ con sên!” Trần Diễm An dần nóng nảy: “Mới cho ít phẩm màu đã muốn mở ngay nhà máy nhuộm rồi!”
Nói rồi, cô đã nâng gối tấn công.
Người đàn ông đau đớn gào thét, ngồi xổm xuống ôm lấy bộ phận quan trọng của mình, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Một tiếng hừ lạnh tràn ra lỗ mũi, Trần Diễm An cong môi, giày cao gót dưới chân giẫm trên đất, rời đi một cách thanh lịch.
Nhưng người đàn ông bị bẽ mặt kia sao có thể nuốt trôi được cục tức này!
Anh ta duỗi tay ra nắm lấy cổ tay Trần Diễm An.
Cô quay lại, giày cao gót giẫm lên mu bàn chân anh ta.
Cách đó không xa, Giang Uyển Đình cũng nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy cảnh Trần Diễm An lôi lôi kéo kéo người đàn ông kia, bà ta lập tức cau mày.
Trần Diễm An cũng không ở lại nữa, cô gọi điện thoại hẹn gặp Diệp Giai Nhi.
Thật trùng hợp, Thân Nhã cũng từ nước K trở về.
Lâu lắm rồi chưa tụ tập với nhau, giờ có cơ hội nên đương nhiên muốn tụ tập một bữa.
Chốt địa điểm, Trần Diễm An đỗ chiếc Land Rover xong rồi bước vào thì thấy Diệp Giai Nhi mang theo một lớn một nhỏ, Thân Nhã thì ôm bé con trong ngực.
Vừa bước vào khách sạn, cô bỗng dừng bước chân, ngây người nhìn vài giây, sau đó thu lại cảm xúc trong mắt rồi đi tới.
Cô rất thích trêu chọc bọn trẻ đến khi bọn trẻ kêu oa oa.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, tiếng khóc to nhỏ đã phát ra.
Diệp Giai Nhi và Thân Nhã bận bịu dỗ dành đứa trẻ trong ngực, tiện thể trừng mắt với Trần Diễm An, bọn trẻ đều nói dì Trần xấu lắm còn dì Thân thì tốt.
Cuối cùng cũng dỗ được bọn trẻ, bọn họ bảo quản lý khách sạn đưa bọn trẻ đi chơi, Diệp Giai Nhi hỏi: “Mấy ngày nay cậu đã thích nghi với công việc ở nhà hàng chưa?”
“Không ra sao cả.”
Trần Diễm An cởi áo khoác, vóc dáng gợi cảm ngay lập tức hiện ra.
“Dù sao đó cũng là sản nghiệp của nhà họ Quý, bây giờ mẹ anh ta cũng già rồi, cậu phải gánh vác gánh nặng này.” Diệp Giai Nhi nói.
“Tớ biết, nhưng mỗi người một cá tính, mỗi người có tính cách riêng và con đường họ muốn đi. Style của tớ rõ ràng không phải là làm việc trong nhà bếp.”
Diệp Giai Nhi cười nói: “Ai bảo cậu kết hôn với Quý Hướng Không làm gì?”