Chương
“Lát nữa con sẽ gọi cô ấy.”
Anh ta lật tờ báo, xem thời gian, đã mười giờ rồi mà sao cô vẫn chưa về nhỉ.
Giang Uyển Đình sợ anh ta chỉ nói qua loa lấy lệ thôi nên bảo anh ta gọi ngay bây giờ.
Hết cách, Quý Hướng Không đành phải nghe lời bà ta.
Anh ta lấy điện thoại ra gọi, một lúc sau điện thoại được kết nối, là giọng của Mộng Khiết, anh ta vừa định lên tiếng thì Trần Diễm An đi vào.
Quý Hướng Không giật mình, muốn cúp máy.
Giang Uyển Đình đoạt lấy điện thoại, nghe máy, bà ta cười khẽ: “Mộng Khiết, là bác gái đây…”
Trần Diễm An mím môi nhìn Quý Hướng Không, rồi nhìn Giang Uyển Đình đang nói chuyện điện thoại, trên mặt bà ta còn mang theo ý cười.
Cô không nói gì cũng chả nổi nóng, chỉ đi tới máy lọc nước rót một cốc nước…
Cô yên lặng lắng nghe Giang Uyển Đình trò chuyện, vẻ mặt bình tĩnh không có một chút gợn sóng, yên lặng đứng uống nước.
Quý Hướng Không quét mắt nhìn Giang Uyển Đình, sau đó căng thẳng chuyển tầm mắt sang Trần Diễm An.
Đằng này, Giang Uyển Đình vẫn đang nói chuyện ríu rít, coi hai người như không khí.
Quý Hướng Không cau mày, nắm chặt cánh tay Trần Diễm An, nói: “Chúng ta lên lầu thôi.”
“Em còn chưa uống nước xong, vội lên lầu làm gì?” Trần Diễm An lắc lắc cốc nước trong tay.
Nghe thấy vậy, Quý Hướng Không cũng không tiện nói gì nữa, chỉ là lúc này anh ta đang bị kẹp giữa nên rất khó xử.
Trần Diễm An lại nhìn sắc mặt của anh ta, khẽ nhắm mắt lại.
Quay người, đi lên tầng.
Thấy vậy, Quý Hướng Không xem như khẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng không đòi điện thoại của Giang Uyển Đình nữa, đi theo cô lên tầng.
Trần Diễm An không hề quan tâm đến Quý Hướng Không đi theo sau, đưa tay ra, trực tiếp cởi chiếc váy dài ở trên người xuống, đi đi lại lại trong phòng.
Mắt Quý Hướng Không tối lại, yết hầu cũng chuyển động, lúc này lại không dám đi lên làm xằng làm bậy.
“Tại sao lại gọi điện thoại cho cô ta?” Trần Diễm An đưa lưng về phía anh ta, mặc đồ ngủ lên.
“Đó là mẹ gọi, anh chỉ phụ trách ấn số điện thoại cho bà ấy thôi.” Quý Hướng Không vội vàng bày tỏ lập trường của mình.
“Ừ.” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Trần Diễm An khẽ ừ một tiếng, vẻ mặt vẫn tốt, cũng không nói gì nữa.
“Giận rồi?” Quý Hướng Không chậm rãi đi đến, đứng phía sau cô, dè dặt lên tiếng hỏi, bàn tay to lớn nhẹ nhàng ôm lấy cái eo thon của cô.
“Sao em phải tức giận, điện thoại là mẹ anh muốn gọi, không phải anh, em có thể ngăn cản anh, lẽ nào còn có thể ngăn cản được mẹ anh?” Trần Diễm An nói.
“Aiya! Vợ anh đúng là thấu tình đạt lý!” Quý Hướng Không khẽ cười, đặt cằm lên cái cổ đang tỏa ra hương thơm của cô, lắc lư cơ thể hai người.
Trần Diễm An cười, duỗi eo, khoan khoái nói: “Đừng ba hoa, đi ngủ.”