Chương
“Con nói mẹ có ý gì sao? Chân thật sự đau, hay là giả, có khó trả lời như vậy à?”
Giang Uyển Đình tiếp tục nói: “Vì không làm việc, mà ngay cả việc gian trá mà con cũng học được!”
“Chân của con thật sự rất đau, hơn nữa còn có chút sưng lên, tại sao con phải giả vờ chứ?” Trần Diễm An ngẩng đầu, nhìn về phía bà ta.
“Bởi vì con không muốn làm việc, con muốn dùng cái cớ này để nghỉ ngơi!”
Giọng nói của hai người không lớn không nhỏ, nhưng cũng có thể khiến nhân viên phục vụ trong phòng ăn nghe được rõ ràng, thậm chí có một số khách đến ăn đều nghe được, ánh mắt bọn họ liên tiếp nhìn về phía này.
Trần Diễm An luôn không thích loại ánh mắt như kia, càng không thích cãi nhau trước mặt mọi người.
Thành thật mà nói, cô cảm thấy rất xấu hổ!
Nhưng Giang Uyển Đình đã nói khó nghe như vậy, cô cũng không có khả năng ngồi chờ chết!
“Mẹ, mẹ có nhầm lẫn không? Khi nào con nói con không làm việc đây, khi nào nói rằng con muốn mượn cái cớ đau chân để lười biếng, chân con đau là thật, con cũng chỉ muốn ngồi ở đây nghỉ ngơi một lát.”
“Những công việc còn lại, chờ chân của con đỡ hơn, thì con sẽ tiếp tục làm, hình như con đâu nói để cho người khác làm giúp con, không phải sao?”
“Cưỡng từ đoạt lý! Không muốn làm thì đừng làm, nghe ý con chính là mẹ đang làm khó con đúng không?”
Mấy ngày gần đây Giang Uyển Đình vốn đã không vui, luôn phiền não không thôi.
Hơn nữa đêm qua Trần Diễm An vừa ngỗ nghịch bà ta, đương nhiên tâm trạng lại càng không tốt.
Trần Diễm An đảo qua ánh mắt của những người xung quanh, cô vẫn cố kiềm chế: “Mẹ, mẹ có thể nói đạo lý không?”
“Chẳng lẽ mẹ ngang ngược như vậy? Không ai bức bách con, càng không ai thèm để con làm việc ở chỗ này, đừng có tỏ vẻ ta đây ấm ức lắm đấy!” Giang Uyển Đình vẫn không tha cho người khác.
Sức nhẫn nại của Trần Diễm An đã tiêu hao.
Hiện giờ bà ta còn nói như thế nữa, xem như đã hoàn toàn kích nổ lửa giận trong lòng cô.
Đứng dậy, cô trực tiếp kéo găng tay trên tay xuống, ném lên bàn, đi ra ngoài phòng ăn.
Nếu không có ép buộc, cũng không có người hiếm lạ, cô cần gì phải ở lại nơi đó tự tìm tội chịu?
Cô gọi điện hẹn Diệp Giai Nhi, vừa gặp mặt đã mang theo lửa giận bùm bùm nói ra toàn bộ sự việc.
Diệp Giai Nhi rót cho cô một ly nước, để cô ngồi xuống trước, sau đó thuận theo, loại vấn đề này cô không giỏi nêu ý kiến, cho nên cũng không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
Tâm sự là phương pháp giải tỏa tốt nhất, nửa giờ sau, cơn tức trong lòng Trần Diễm An cuối cùng cũng tiêu tán một chút.
Diệp Giai Nhi hỏi cô: “Còn không về nhà hàng sao? “
Trần Diễm An trực tiếp lắc đầu: “Không về, vừa lúc tớ có hơi mệt, trở về căn hộ nghỉ ngơi.”
Trước kia, với tính tình của Trần Diễm An căn bản sẽ không thể dễ dàng tha thứ, hiện giờ xem như đã tốt hơn rất nhiều!
Quý Hướng Không ở công ty, Giang Uyển Đình gọi điện thoại cho anh.
Nói Trần Diễm An không lễ phép, tính tình không tốt, ầm ầm trong điện thoại.
Anh khẽ vuốt trán, đành phải nghe.