Chương
Buổi tối trở lại căn hộ, anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trần Diễm An nằm trên giường ngủ.
Anh đi qua, sau đó khẽ nói: “Lại cãi nhau với mẹ?”
Bàn tay trắng nõn nóng nảy cắm vào trong sợi tóc, Trần Diễm An nói hết tất cả mọi chuyện xảy ra vào hôm nay, sau đó lại nói: “Bà ta thật sự quá đáng!”
“Tâm trạng mẹ đang không tốt, em có thể hiểu mà, hơn nữa chắc chắn là bởi vì chúng ta ương bướng chuyển ra ở, cho nên tính khí bướng bỉnh, cho nên hôm nay mới có thể nổi giận với em, em dỗ dành mẹ là tốt rồi.”
Quý Hướng Không kiên nhẫn nói.
“Em biết tính khí mẹ bướng bỉnh, cho nên ngay từ đầu em nhịn không nói gì, về sau người vây xem xung quanh càng ngày càng nhiều, mẹ không những không bớt đi, ngược lại càng không kiêng nể gì.”
“Em cũng muốn dỗ dành, nhưng mẹ phải cho em cơ hội nói chuyện chứ, còn có một ngày ở nhà hàng thật sự rất mệt, em lấy đâu ra sức mà dỗ dành bà ta nữa đây?”
Cả người Trần Diễm An cũng phiền não vô cùng.
Nghe thấy vậy, Quý Hướng Không lại không biết nên nói gì.
Thở dài, anh lại gọi điện cho Giang Uyển Đình.
“Mẹ, chỉ cần An An xử lý tốt nguyên liệu của nhà hàng là được, những thứ khác mẹ để ý nhiều như vậy làm cái gì, còn có nhà hàng nhiều người như vậy, hai người cãi nhau trước mặt mọi người tóm lại ảnh hưởng không tốt.”
“Hơn nữa cô ấy để ý mặt mũi có phải mẹ không biết đâu, lúc ấy vung tay rời đi, chắc chắn cũng vì nhất thời tức giận, cảm thấy mất mặt.”
Không còn cách nào khác, anh đành phải làm người hai mặt, vừa nói tốt cho Trần Diễm An, ngay sau đó lại nói với Giang Uyển Đình.
Thật ra làm việc một ngày dài như thế chính anh cũng mệt mỏi, buổi tối còn chưa kịp ăn đã bị chuyện này làm cho phình đầu.
“Đây là cưới vợ quên mẹ! Bây giờ con nói gì đều là thiên vị vợ mình, luôn nói mấy lời hay ý đẹp cho cô ta, con là mẹ mang thai mười tháng sinh ra, lại còn phải dọn từng bãi nuôi lớn lên.”
“Còn nữa, nếu cô ta làm tốt nguyên liệu của nhà hàng, thì mẹ đến mức nổi giận với cô ta sao? Làm một việc luôn kéo dài, không nhanh nhẹn tý nào cả, nhìn vào chỉ thấy dáng vẻ không muốn làm, sau này đừng nói lời hay ý đẹp thay cô ta, mẹ không muốn nghe! “
Dứt lời, Giang Uyển Đình trực tiếp cúp điện thoại.
Bởi vì Quý Hướng Không mở loa ngoài, cho nên Trần Diễm An nghe thấy rất rõ ràng.
Khóe miệng cô nhếch lên nụ cười, có chút lạnh lùng: “Có nghe thấy không?”
Hai người đều là người có tính tình cứng rắn, ai cũng không chịu cúi đầu.
Ngược lại kẹp anh ở giữa, vợ nói anh nghe mẹ, mẹ nói anh có vợ quên mẹ, trong ngoài không phải đều là người thân sao!
Quý Hướng Không cũng cảm thấy đau đầu, anh ngồi thừ ở chỗ đó, vẫn không ngừng vuốt ve trán.
Trần Diễm An đứng dậy, đi vào phòng bếp, chờ đến khi đi ra, cô đã bưng cháo nấu cho anh.
Trong khoảng thời gian sống bên ngoài, Trần Diễm An cũng học được cách nấu cháo đơn giản, pha sữa đậu nành, lại xào thêm một món đơn giản.
Húp một chén cháo nóng, sự chua xót trên lông mày theo đó tản đi không ít, Quý Hướng Không cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái tự do rồi.