Chương
Trần Diễm An và Quý Hướng Không đi bộ trong đêm, trăng đêm nay thật đẹp, cô bước tới nắm lấy cánh tay Quý Hướng Không.
Thế nhưng Quý Hướng Không lại lấy tay gỡ tay cô ra, Trần Diễm An sững sờ đứng tại chỗ.
Quý Hướng Không vẫn đi tiếp, không lâu sau, hai người đã cách nhau một khoảng, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Gương mặt xinh đẹp sắc sảo cuối cùng cũng thay đổi cảm xúc, cô giơ tay lên ném chiếc hộp trên tay vào lưng anh.
Hộp giày đập mạnh vào lưng anh, đôi giày pha lê chói mắt rơi ra ngoài, Quý Hướng Không bị đụng trúng rất đau nên dừng lại.
Trần Diễm An đi hai bước thành một bước, cô bước nhanh tới, ánh mắt sắc lạnh.
Cơn thịnh nộ vẫn luôn kìm nén và nhẫn nhịn trong những ngày qua giống như núi lửa, cuối cùng cũng phun trào.
“Quý Hướng Không, mẹ kiếp, anh bày sắc mặt ra cho ai coi, anh làm như kiểu người ta nợ tiền anh vậy đó, nếu không muốn thấy tôi, cảm thấy tôi vướng víu thì chúng ta ly hôn đi, như thế cho khỏe, đỡ để anh dằn vặt bản thân anh rồi làm lỡ tôi!”
“Anh tưởng không có anh thì sẽ không có ai cần tôi sao? Ha ha, để tôi nói cho anh biết, đàn ông thích Trần Diễm An tôi xếp dài cả thành phố này đấy!”
Cô gào thét, phát tiếc cơn giận.
Quý Hướng Không chỉ im lặng lắng nghe, không đưa ra bất kỳ lời nhận xét nào, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Trần Diễm An nhếch môi cười khẩy, nhặt đôi giày trên đất lên.
Trần Diễm An xoay người đi hướng ngược lại, cô đi đến khách sạn khác.
Ngày tháng tiếp tục trôi đi, ban ngày cô vẫn bận rộn ở nhà hàng.
Buổi tối trở về khách sạn, cô còn dành thời gian để đi dạo phố với Diệp Giai Nhi và Thân Nhã.
Tuy nhiên, chung quy Quý Hướng Không không gọi điện cho cô nữa, kể từ sau khi cãi nhau đến nổi nóng không thèm nhìn mặt vào đêm đó.
Tính kỹ ra cũng đã tám ngày rồi, hai người vẫn chưa liên lạc lại với nhau.
Về cơ bản, mỗi đêm Trần Diễm An đều sẽ lướt xem điện thoại, sau đó đều là sự thất vọng, một tuần, cô đã ném ba chiếc điện thoại.
Hôm nay, Thân Nhã và Hoắc Đình Phong sẽ trở về nước K, Trần Diễm An và Diệp Giai Nhi đến sân bay để tiễn.
Ôm, chào tạm biệt, sau đó đưa mắt tiễn hai người vào cổng kiểm tra an ninh.
Đến lúc chuẩn bị rời đi, ánh mắt Trần Diễm An lại vô tình nhìn thấy một bóng dáng không thể quen thuộc hơn, là Quý Hướng Không.
Bên cạnh anh còn có Mộ Dĩnh Nhi, hai người không biết đang nói gì, vẻ mặt của Quý Hướng Không tươi cười ấm áp, có một loại cảm giác đặc biệt, dịu dàng như gió xuân, còn có một chút tình cảm không thể nói rõ được.
Trần Diễm An nhìn thấy rõ ràng và hiểu rõ, Diệp Giai Nhi vô cùng ngạc nhiên, thuận theo ánh mắt của cô nhìn qua, sau đó nhíu mày.
Đến khi định thần lại, hai người đã lên chiếc xe đợi sẵn từ trước, Quý Hướng Không mở cửa xe cho Mộ Dĩnh Nhi.