Chương
Diệp Giai Nhi nhìn về phía Trần Diễm An với vẻ lo lắng.
Nhưng cô rất bình tĩnh, ung dung lấy điện thoại ra, gọi điện cho Trần Vu Nhất: “Quý Hướng Không mấy ngày hôm nay đã đi đâu vậy?”
“Đi công tác, sao vậy?” Trần Vu Nhất nói: “Đi nước M công tác, ký hợp đồng với công ty WG.”
Trần Diễm An cúp điện thoại, sau đó lại gọi điện thoại lại cho Quý Hướng Không.
Không có ai bắt máy, cô tiếp tục gọi sau đó là đang kết nối, cô lại tiếp tục gọi, vẫn là đang kết nối, cô vẫn gọi điện, âm thanh truyền đến là tắt máy.
Từ đầu đến cuối, cô đứng ở đó, gọi tám lần, tắt máy lại gọi, tiếp tục gọi, vẫn luôn gọi.
Diệp Giai Nhi khẽ gọi tên cô, Trần Diễm An quay đầu nhìn cô, thậm chí còn nở nụ cười: “Đi thôi, về đi.”
Cho dù đã quen biết nhau lâu như vậy nhưng Diệp Giai Nhi cũng không biết lúc này trong lòng Trần Diễm An rốt cuộc đang nghĩ gì.
Cô có chút sợ hãi, sợ Trần Diễm An sẽ làm những chuyện không bình thường.
Vì vậy, cô đã đi theo Trần Diễm An suốt chặng đường, cho dù Trần Diễm An có đuổi cô đi, cô cũng không rời khỏi.
Trần Diễm An vẫn bước vào bếp sau của nhà hàng như thường lệ, bận rộn quấy trộn nguyên liệu, sau đó nghiền ép, rất bình tĩnh.
Nhưng Diệp Giai Nhi luôn cảm thấy đây là sự bình yên trước cơn bão tố…
Công việc trộn nguyên luyện rất bận rộn, hơn nữa lại đặc biệt tốn công sức.
Trần Diễm An cầm chiếc chày trong tay, lần lượt nghiền giã.
Đang là mùa hè, phía ngoài nhà hàng nắng như thiêu như đốt, ánh nắng chói chang khiến người ta cảm thấy chói mắt.
Trong căn bếp phía sau vốn đã rất nóng, cộng thêm đang ở cạnh bếp lò, loại cảm giác nóng nực đó không nói cũng hiểu.
Diệp Giai Nhi đứng cách bếp lò một đoạn nhưng vẫn có phản ứng mạnh mẽ, mồ hôi sau lưng chảy xuống ròng ròng khiến cô sinh ra bực bội.
Thời tiết chết tiệt này sao lại nóng như vậy chứ.
Diệp Giai Nhi cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, bước về phía trước, giành lấy chiếc chày trong tay Trần Diễm An sau đó ném sang một bên: “Cậu như vậy là không bình thường.”
Mặc dù cô là bà chủ của nhà hàng này, nhưng thực ra môi trường mà cô ở lại không bằng nhân viên.
Ít nhất các nhân viên vẫn có thể ngồi trước gió mát nhưng cô lại ở phía sau làm những công việc khổ cực nhất.
Trần Diễm An ngồi ở trên ghế, giơ tay lau mồ hôi trên trán: “Vậy như thế nào mới bình thường?”
Diệp Giai Nhi vẫn đang lắc đầu: “Yên lặng như vậy, căn bản không phải là tính cách của cậu?”
Trong mắt ba người, Thân Nhã lúc trước là người dịu dàng ít nói nhất, cũng là người điềm đạm và trầm tĩnh nhất.
Nhưng sau khi phát hiện ra sự việc như thế, cô làm ầm đến long trời lở đất, không can ngăn được.
Hiện tại đến lượt Trần Diễm An, người được công nhận là có tính cách nóng nảy nhất, cáu kỉnh nhất, lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Dù nghĩ thế nào, cô cũng cảm thấy điều này không hợp lẽ thường.
Khóe môi Trần Diễm An lạnh lùng cong lên: “Ngay cả bản thân tớ cũng đã không biết tính cách tớ như thế nào nữa rồi.”