Chương
“Cậu đúng là làm màu!”
Trần Diễm An hừ lạnh.
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi nhào tới, đánh lộn đùa với cô.
Hai người đều là giỡn, lực đạo của tay đương nhiên có lưu ý, một lúc sau thì đều thở hổn hển.
Cuối cùng nhiều gia vị như vậy, Diệp Giai Nhi đã nghiền cho cô không ít.
Mà tâm trạng của Trần Diễm An qua lần vui đùa này, cũng tốt hơn không ít.
Ở nhà hàng tới ba bốn giờ chiều, Diệp Giai Nhi rời đi, vì vậy chỉ còn lại một mình Trần Diễm An, cô nghiền xong tất cả gia vị cần dùng, sau đó cô đối chiếu sổ sách.
Sổ sách có mấy hôm không có đối chiếu rồi, bây giờ toàn bộ đều tích lại, cho nên khi đối chiếu có hơi tốn thời gian.
Sau khi làm xong tất cả những việc linh tinh, Trần Diễm An lại tới bệnh viện, Giang Uyển Đình vẫn đang ngủ say, y tá đang giúp bà ta đút đồ ăn.
Cũng không có ở lại quá lâu, cũng là không có chuyện gì nên cô lại về chung cư.
Nếu Quý Hướng Không đã nói buổi tối trở về sẽ nói chuyện, vậy thì nhất định sẽ về chung cư.
Tắm rửa, sau đó đắp mặt nạ cho mặt, cô mở máy tính lên, nhàm chán lướt web, tâm tư lại có chút phiêu du và thất thần.
Ở một bên khác.
Khi Mộ Dĩnh Nhi và trợ lý đi vào, nhìn thấy cảnh tan hoang dưới đất thì sửng sốt!
Trong phòng đâu đâu cũng là đồ đạc ngổn ngang, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Không cần nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là kiệt tác của tổng giám đốc phu nhân.
Quý Hướng Không nhìn cửa sổ, thần sắc âm trầm, ánh mắt di chuyển, cũng không biết đang nghĩ gì.
Mộ Dĩnh Nhi và trợ lý vội vàng cúi người xuống, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc dưới đất, còn có chiếc laptop bị đập hỏng cũng dọn.
Trợ lý cũng không ngờ tổng giám đốc phu nhân vậy mà có tính nóng nảy như vậy.
Kiểu này giống như lục tung hết phòng tổng giám đốc lên.
Hai người thu dọn khá nhanh, rất nhanh thì phòng làm việc của tổng giám đốc đã được dọn dẹp xong.
Mà sắc trời cũng đã tối, tới giờ tan ca.
Trời tháng giống như mặt của trẻ con, bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào cũng đang thay đổi, buổi trưa còn nắng gắt, đến lúc này đã mưa to.
Mộ Dĩnh Nhi không mang ô, cô ta đứng ở trên bậc thềm bên ngoài công ty.
Mưa quá to, taxi cũng không dễ bắt, về cơ bản đều là kín người, căn bản không có xe trống.
Vào lúc này, Quý Hướng Không lái chiếc Bentley màu đen, ánh mắt sau khi lưu ý một bóng dáng mảnh khảnh cách đó không xa, anh ấn còi.
Nghe thấy âm thanh, Mộ Dĩnh Nhi ngẩng đầu.
Nhìn thấy chiếc xe màu đen, cô ta cắn môi, sau đó cất bước chạy tới, ngồi vào vị trí ghế lái phụ, cài dây an toàn.
“Địa chỉ…”
Quý Hướng Không quay đầu xe, bật xi nhan, hỏi.
Có hơi chần chừ, một lát sau, Mộ Dĩnh Nhi vẫn nói ra địa chỉ, nhà bọn họ sống ở khu nhà nghèo, cô ta rất tự ti.