Chương
Chân đạp ga, chiếc xe lao vụt đi.
Nhưng tính năng rất tốt, cho dù lúc này xe chạy nhanh như vậy, nhưng trong xe rất ổn định, không cảm thấy sóc nảy.
Mộ Dĩnh Nhi túm dây an toàn, nhìn gương mặt nghiêng với ngũ quan rõ ràng của anh: “Bà chủ buổi trưa rất giận sao?”
“Ừ.” Quý Hướng Không hờ hững đáp lại, không có nhắc tới nhiều.
Mộ Dĩnh Nhi cũng không hỏi nữa, ánh mắt quét qua xung quanh, cô ta đột nhiên nói: “Dừng xe một chút.”
Quý Hướng Không nhíu mày, nhưng anh không hỏi nhiều, cũng không nói gì, chỉ dỗ xe ở bên đường.
Mộ Dĩnh Nhi xuống xe, chạy vào bên cạnh.
Đợi khi cô ta quay lại, trong tay cầm đồ uống nóng, còn có một chút đồ ăn tối, hai phần.
Cô ta đã mua cháo bí đỏ.
Một phần là của mình, phần còn lại là của Quý Hướng Không.
Anh cũng không nói gì, bê cháo, ăn từng miệng nhỏ.
Mùi vị quả thật không tệ, nhạt nhạt, tươi ngon.
Nhìn thấy anh ăn, khóe miệng của Mộ Dĩnh Nhi cũng nở nụ cười, rất khẽ, trên gò má có chút ửng hồng.
Ngồi ở trong xe ăn đồ ăn tối, sau đó xe tiếp tục chạy.
Chỗ ở của Mộ Dĩnh Nhi có hơi vắng vẻ, xe đi vào rất lâu mới tới nơi.
Xuống xe, đứng ở chỗ tránh mưa, Mộ Dĩnh Nhi nhìn anh: “Tổng giám đốc, đi đường cẩn thận!”
Quý Hướng Không khẽ đáp lại.
Dường như nghĩ tới điều gì đó, Mộ Dĩnh Nhi lại đi tới, từ trong túi lấy ra một quyển sách, đưa cho anh: “Tôi cảm thấy khoảng thời gian này tâm trạng của tổng giám đốc không tốt lắm, quyển truyện cười này là tôi mua, nếu có thời gian, tổng giám đốc có thể đọc.”
Ngón tay thon dài ấm nóng sờ quyển sách, ánh mắt của Quý Hướng Không dừng trên người Mộ Dĩnh Nhi.
Mộ Dĩnh Nhi luôn rất nhát gan, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô ta mím môi, cúi đầu, bóp hai tay, có chút quẫn bách: “Bản thân tôi rất thích đọc, cũng rất hay, tâm trạng sẽ vui vẻ.”
Thần sắc của Quý Hướng Không có chút ôn hòa, khóe miệng giống như cong lên: “Về đi.”
Gật đầu, cô ta lúc này xoay người đi vào trong nhà.
Quý Hướng Không vẫn chưa rời đi, nằm ở trên ghế, đọc truyện cười.
Mộ Dĩnh Nhi về tới nhà, để túi xuống, định đi vào bếp nấu bữa tối.
Sức khỏe của mẹ luôn không tốt lắm, ba lại tới công trường.
Cô ta theo thói quen đi tới phòng của mẹ trước, đẩy cửa phòng ra lại không nhìn thấy bóng dáng đâu, Mộ Dĩnh Nhi nhíu mày, cô ta lại tới nhà vệ sinh, sau đó kinh sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Mẹ nằm ở sàn nhà vệ sinh, không có chút phản ứng.
Cô ta bị dọa hỏng rồi, mặt mày trắng bệch, gọi từng tiếng.
Nhưng những điều này đều uổng công, hết cách.