Chương
“Không có kêu một mình con ở nhà hàng, bác sĩ nói mẹ một tháng thì có thể xuất viện rồi, đến lúc đó mẹ sẽ trở về nhà hàng.”
Giang Uyển Đình tính toán.
“Trần Diễm An kém như vậy, cũng ở nhà hàng kiên trì được hơn một tháng, con sẽ không ngay cả nó cũng không bằng chứ? Hay là nói, con muốn mẹ quỳ xuống cầu xin con!”
Lông mày của Quý Hướng Không không chỉ nhíu lại, đầu cũng đau.
Nhưng thấy ánh mắt van xin và kiên định của Giang Uyển Đình, anh chỉ đành cắn răng gật đầu.
“Đúng rồi, con không phải là có số điện thoại của Trần Diễm An hay sao? Gọi điện nói nó một tiếng, nói bí phương gia vị mẹ sẽ xin bằng sáng chế, nếu nó dám tự ý sử dụng, mẹ sẽ kiện nó ra tòa.”
Đối với bí phương gia vị, Giang Uyển Đình rất giữ khư khư.
Mi tâm của Quý Hướng Không nhíu lại, khi đang chuẩn bị lên tiếng thì cửa phòng bệnh được đẩy ra.
Thẩm Hoài Dương đi vào, câu nói vừa rồi, anh nghe rõ.
Giang Uyển Đình nhanh chóng nở nụ cười, nói: “Hoài Dương đến rồi, ngồi đi.”
“Nghe nói bác gái tỉnh rồi nên cháu tới thăm.”
Thần sắc trên gương mặt đẹp trai của Thẩm Hoài Dương rất lạnh nhạt, sau khi nghe thấy câu nói đó, thái độ đối với Giang Uyển Đình cũng lạnh nhạt.
Quý Hướng Không nhận lấy giỏ hoa quả, muốn rót nước thì Thẩm Hoài Dương giơ cổ tay xem đồng hồ: “Không uống đâu, công ty còn cuộc họp phải tham gia, đợi có thời gian đi.”
Quý Hướng Không tiễn anh ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Hoài Dương lên chiếc xe Bentley màu đen, nhưng không có tới công ty, mà về nhà họ Thẩm.
Diệp Giai Nhi đang tưới hoa, Thẩm Hoài Dương nói những lời nghe thấy ở trong phòng bệnh cho cô, ngay lập tức, cô toàn thân trên dưới tức tới bốc hỏa, mắng chửi!
“Xì! Còn xin bằng sáng chế! Diễm An nhà chúng ta trước đây là mười ngón tay không phải chạm nước, cái gia vị rách gì, cho Diễm An, Diễm An còn chê bẩn!”
Mắng một lúc lâu, sau khi phát tiết lửa giận trong lòng ra hết, cô lại mơ màng mở miệng: “Cũng không biết Diễm An bây giờ như thế nào rồi…”
Diễm An bị tổn thương nặng nề như vậy, bây giờ vẫn bình yên vô sự chứ?
Giữa Trần Diễm An và cô chung quy vẫn có khác biệt, lúc đầu Thẩm Hoài Dương có tâm tư kia, cô không thấy kỳ lạ.
Hai người căn bản là kết hôn hợp đồng, trước khi kết hôn, cô cũng biết anh có người trong lòng.
Nhưng Diễm An lại khác, cô ấy và Quý Hướng Không là yêu nhau rồi kết hôn.
Cuối cùng, Quý Hướng Không nói có thiện cảm với một người phụ nữ khác…
Sự đau đớn này, chỉ những người phụ nữ nào trải qua mới biết rốt cuộc đau đớn cỡ nào!
Ở một bên khác.
Paris, Pháp.
Trần Diễm An tìm khách sạn, sắp xếp xong thì đến giờ ăn trưa, cô đi tới nhà hàng.
Cũng không biết là ăn không quen, hay là như nào, cô luôn ra hết, tới khi nôn ra dịch chua.
Cô ôm bụng, cảm thấy rất khó chịu, mình mình cô ở nơi đất khách, lúc này càng thêm khó chịu.
Hết cách, cô tìm bệnh viện gần đó, định làm kiểm tra sức khỏe, bác sĩ là phụ nữ, bảo cô kiểm tra nước tiểu.
Trần Diễm An rất mơ màng, nôn và kiểm tra nước tiểu có quan hệ gì, tuy ngạc nhiên nhưng cô vẫn đi kiểm tra nước tiểu.
Đợi một tiếng sau, bác sĩ gọi tên của cô, cô đi vào.