Chương
“Thưa cô, cô đã mang thai hơn một tháng rồi.” Bác sĩ đẩy mắt kính trên sống mũi lên, nhìn vào báo cáo.
Mắt của Trần Diễm An trợn to, cô xua tay, sự kinh ngạc này đã làm tan biến vài phần sự trống vắng, cô đơn và đau đớn sâu thẳm trong tim của cô: “Sao có thể nào! Nhất định là sai rồi, kiểm tra sai rồi!”
Trước kia, cô muốn mang thai như vậy, đi bao nhiêu thành phố, nghĩ bao nhiêu cách cũng không có kết quả, bây giờ sao có thể mang thai chứ!
“Tuyệt đối sẽ không sai! Nếu cô không tin, có thể dùng que thử thai thử xem.” Bác sĩ đưa cho cô que thử thai.
Sững sờ cầm lấy, Trần Diễm An đi vào nhà vệ sinh, cô dùng que thử thai, đợi khi nhấc tay lên, tim đập thình thịch nhìn hai vạch xuất hiện ở trên que thử thai.
Cô sững người tại đó, tay không tự chủ mà siết chặt, nhịp tim đang đập nhanh, ngây dại giống như bức tượng.
Mang thai rồi, vậy mà thật sự mang thai rồi, báo cáo không có sai, bác sĩ cũng không có lừa cô, tất cả chuyện này đều là sự thật!
Siết chặt que thử thai, Trần Diễm An đi ra khỏi nhà vệ sinh, trên mặt bác sĩ nở nụ cười: “Chắc chắn rồi chứ?”
Gật đầu, cảm xúc của Trần Diễm An vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, có hơi ngỡ ngàng, có chút sững sờ.
“Nếu bây giờ quả thật đã mang thai, vậy thì sau này đừng đi giày cao gót cao như vậy, rất nguy hiểm.” Bác sĩ lướt nhìn đôi cao got cao -cm dưới chân của cô.
“Được…” Trần Diễm An vẫn ngỡ ngàng đáp lại, dường như nghĩ tới điều gì đó, cô lại vội hỏi: “Trước đó không biết mang thai, đã uống rượu, đối với thai nhi liệu có ảnh hưởng gì không?”
Bây giờ, cô hối hận muốn đấm mình hai cái.
“Trước nay nói không rõ được, vẫn là chú ý kiểm tra về sau, nếu chỉ một lượng ít hoặc một hai lần thì không có ảnh hưởng gì.”
Đường phố của Paris mãi mãi tấp lập như vậy, đi qua đi lại đều là xe sang.
Trên người mỗi người đều mặc những bộ đồ vừa tinh tế vừa cá tính, cũng khó trách được, nơi này dù sao cũng là kinh đô thời trang.
Đứng ở trên phố, Trần Diễm An ngẩng đầu, ngước nhìn bầu trời Paris, trong trẻo và ưu thương.
Nếu trước khi ly hôn phát hiện có thai, vậy thì cô nhất định sẽ cực kỳ vui mừng, nhưng bây giờ…
Cô thất thần, đưa tay siết chặt chiếc áo khoác, toát lên dáng vẻ mong manh gầy yếu.
Trước đây, cô luôn cho rằng mình không thể mang thai.
Gần như các bệnh viện chữa trị vô sinh hiến muộn đều đã đi hết, làm không ít kiểm tra, thuốc đông và thuốc tây đều uống không ít.
Cô luôn sợ đắng, từ bé ngay cả thuốc tây cũng không uống nổi, giống sẽ muốn mạng của cô vậy.
Nhưng vì chữa trị, vậy thì bịt mũi uống không ít thuốc đông y, mỗi lần sau khi uống xong đều sẽ nhét một viên đường vào miệng, giảm đắng.
Lúc đó, cô thật sự rất muốn con, tâm tâm niệm niệm mong mỏi, nghĩ mà nhâm nhẩm đau từ tận trong xương.
Khi nhìn bé trai và bé gái đáng yêu trên đường, cô sẽ không tự chủ mà tưởng tượng thành con của mình.
Thật ra, trước đó khi chưa ly hôn, cô thật sự muốn nhận nuôi một đứa trẻ.
Bởi vì Giang Uyển Đình kiên quyết phản đối, cho nên cuối cùng cũng từ bỏ.
Cô cũng không phải là chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn với Quý Hướng Không, nhưng cô nghĩ, ngòi châm trong cuộc ly hôn của hai người nên là cô không thể mang thai.