Chương
Lúc này, điện thoại của Trần Vu Nhất lại gọi tới: “Bia mát lạnh, cảm giác thật thoải mái, có muốn làm một ly không?”
Nghe vậy, lông mày của Quý Hướng Không nhíu lại, anh rất muốn coi Trần Vu Nhất thành than mà ném vào trong bếp lửa, đốt thành tro.
Giang Uyển Đình thỉnh thoảng lại gọi tới, giống như đang giám sát, loại cảm giác này rất tồi tệ.
Mộ Dĩnh Nhi hơi cắn môi, sau khi chần chừ khoảng - phút ở bên ngoài nhà hàng, cô ta đi vào nhà hàng.
Lập tức có nhân viên nhiệt tình đi tới: “Xin hỏi mấy người?”
“Tôi đến tìm người.” Cô ta mỉm cười, có vài phần không tự nhiên.
“Vậy được, xin hỏi cô tìm ai?”
“Tìm tổng giám đốc Quý, tôi là trợ lý thư ký của anh ấy, bây giờ có vài phần văn kiện cầm tới cho anh ấy.” Mộ Dĩnh Nhi nói.
Nghe vậy, nhân viên dẫn cô ra sau bếp, sau đó lui ra ngoài.
Sau bếp và tiền sảnh gần như là hai thế giới, một là thiên đường, một là địa ngục.
Tiền sảnh rất mát, cô ta đứng ở cửa phòng điều phối gia vị, cũng có thể cảm nhận được hơi nóng nóng rực từ trong khe hở hấp vào mặt.
Phòng điều phối gia vị có một tấm thủy linh rất nhỏ, Mộ Dĩnh Nhi có thể nhìn thấy áo sơ mi của anh bị mồ hôi làm cho ướt sững dính sát vào lưng, lộ ra tấm lưng vừa săn chắc và dày rộng.
Khi ở bệnh viện, mẹ nhìn thấy tin tức trên báo, thái độ và thần sắc của bà ta càng hài lòng.
Đàn ông mà, cho dù có tiền nữa cũng phải chịu được khổ, biết co biết duỗi!
Cô ta ngồi ở một bên, chỉ mỉm cười, không nói gì.
Mẹ lại nói: “Kiếp này có thể gặp được người mình ngưỡng mộ trong lòng không nhiều, huống chi còn tài hoa và có dung mạo, gia thế và tính cách lại tốt như vậy, cho dù từng ly hôn cũng là ứng cử viên rất tuyệt, nếu kết hôn với cậu ấy, mặt mũi của mẹ cũng phát sáng rồi, những họ hàng xem thường chúng ta không phải sẽ tới nịnh bợ hay sao?”
Thu hồi dòng suy nghĩ chạy đi ra, Mộ Dĩnh Nhi nhìn gương mặt ngũ quan rõ ràng của anh, cô ta lại cắn môi, sau đó giơ tay, gõ nhẹ.
Quý Hướng Không cũng vừa hay vào lúc này điều phối gia vị xong, bắt đầu nghiền, nghe thấy tiếng gõ cửa truyền tới, anh ta cất bước, đi ra mở cửa.
Nhìn thấy Mộ Dĩnh Nhi, anh hơi nhíu mày, là có vài phần ngạc nhiên.
Không tự chủ được trong lòng Mộ Dĩnh Nhi xuất hiện chút lo lắng, cô ta siết chặt văn kiện trên tay: “Tổng giám đốc, tôi là tới đưa văn kiện gấp.”
Nghe vậy, anh khẽ đáp một tiếng, bảo Mộ Dĩnh Nhi đi vào, đọc văn kiện lên.
Anh lại cầm cái cối đá lên, bắt đầu nghiền gia vị.
Tuy Mộ Dĩnh Nhi đang đọc văn kiện, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng dừng trên người anh.
Nhìn thấy Quý Hướng Không trong vô thức đập vào tay, cô ta vội chạy tới, thần sắc lo lắng sốt ruột: “Có chuyện gì không?”
Cái đập đó không nhẹ, sắc mặt của Quý Hướng Không cũng thay đổi.
Sau đó, anh vẩy vẩy tay, giọng nói trầm thấp: “Không sao.”