Chương
Nhưng Mộ Dĩnh Nhi rõ ràng nhìn thấy ngón tay thon dài đã bị đập có hơi sưng, cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo nhìn anh: “Tôi thấy có chút nghiêm trọng, hay là để tôi làm đi.”
Cô ta vừa dứt lời, Quý Hướng Không đã không có bất kỳ do dự, trực tiếp mở miệng từ chối: “Không cần!”
Mộ Dĩnh Nhi hơi sững người, có chút mất tự nhiên và quẫn bách mà gật đầu.
Mắt của Quý Hướng Không nheo lại, đanh mắt nhìn cô ta, lại nói: “Buổi tối tôi đưa cô về nhà.”
Trái tim ở lồng ngực bắt đầu đập loạn, giống như con nai nhỏ nhạy loạn, gò má của Mộ Dĩnh Nhi ửng đỏ.
Dường như nhớ ra, cô ta lấy ra hộp giữ nhiệt: “Tôi mang bữa trưa tới.”
“Vậy sao? Cũng vừa hay có chút đói rồi, đi vào đi.”
Quý Hướng Không mở cửa phòng nghỉ ở cách vách ra, cùng đi vào với Mộ Dĩnh Nhi.
Đồ ăn trưa trong hộp giữ nhiệt là bản thân Mộ Dĩnh Nhi làm, đều là những món đủ hương đủ vị, màu sắc rất đẹp mắt.
Ăn xong bữa trưa, lại uống một ly nước ấm, Mộ Dĩnh Nhi vẫn đỏ ửng mặt, cầm hộp giữ nhiệt đi ra khỏi nhà hàng, đi tới công ty.
Cô đã nói mà, anh có thiện cảm với cô ta, trước đây còn rất mông lung không dám chắc chắn, có điều bây giờ xem ra, suy đoán trong lòng cô ta rất chính xác, quả nhiên là như vậy!
Mộ Dĩnh Nhi mới đi ra khỏi nhà hàng thì Diệp Giai Nhi vừa hay từ trên xe bước xuống, hai người mặt đối mặt.
Lúc này, lửa giận trong lòng Diệp Giai Nhi đã bùng lên, Thẩm Hoài Dương đi theo đằng sau, cô bước trên đôi cao gót, trực tiếp đi vào nhà hàng.
Nhân viên phục vụ cầm menu tới, cô gọi không ít món.
Sau đó, đồ ăn được đưa lên đầy đủ, nhìn thì cảm thấy không tệ, còn thoang thoảng mùi thơm.
Diệp Giai Nhi nở nụ cười lạnh, cô không động đũa, cũng không đợi Thẩm Hoài Dương động đũa, trực tiếp chỉ vào một món ăn, nói: “Bên trong có tóc!”
Nhân viên phục vụ vội đi tới, kiểm tra cẩn thận một hồi rồi khẽ mỉm cười, nói: “Không có, quý khách cô nhìn nhầm rồi!”
Tiếp tục cười lạnh, cô trực tiếp giật một sợi tóc từ trên đầu ném vào trong đĩa: “Cái này không phải tóc thì là gì, là cô nhìn nhầm, hay là tôi nhìn nhầm?”
Nhân viên phục vụ sững người tại chỗ.
Diệp Giai Nhi lại chỉ vào trong một đĩa khác nói bên trong có tro, nhân viên phục vụ lại vội giải thích.
Diệp Giai Nhi căn bản không nghe, quậy cho tưng bừng.
Nhân viên phục vụ trước giờ chưa từng thấy khách hàng nào không nói lý như vậy, hết cách nên đành ra sau bếp tìm Quý Hướng Không.
Quý Hướng Không đi ra, nhìn thấy là Diệp Giai Nhi, anh đã hiểu được.
Đây là đang phát tiết, trút giận thay cho Trần Diễm An.
“Nhìn kìa, đầu bếp Quý của chúng ta giờ mới chịu đi ra, chỉ có điều mùi vị của bàn đồ ăn này cũng cực kỳ khó ăn!”
Nói xong, cô trực tiếp lật bàn lên, tất cả thức ăn trên bàn đều ập xuống đất, bát đĩa vỡ tan tành phát ra những âm thanh giòn giã.
Thẩm Hoài Dương không nói lời nào, chỉ yên lặng đứng nhìn.