Chương
“Cái tên đàn ông vô liêm sĩ này, buông cô ấy ra cho tôi.”
Bỗng nhiên có một tiếng hét vang lên, Âu Dương Tư mặc trên người chiếc áo khoác màu đen, xông tới, trực tiếp đạp một đạp vào lưng Quý Hướng Không.
Lực của anh ta rất mạnh, Quý Hướng Không không chú ý, cũng không có chuẩn bị, kết quả bị đạp nhào ra phía trước đụng vào cái cột.
Âu Dương Tư tách tay hai người ra, anh ta ôm Trần Diễm An: “Cục cưng, có phải là anh ta đang sàm sỡ em không?”
“Đúng vậy, anh đến rất đúng lúc.” Trần Diễm An đáp lời: “Cuối cùng, anh cũng đã có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân một lần rồi.”
“Cục cưng à, em qua bên kia chờ đi, anh ta đã dám bắt nạt em, đến đây, anh sẽ để hắn ta biết được sao trái đất có hình tròn.” Âu Dương Tư lạnh lùng nói: “Người phụ nữ của tôi mà cũng dám trêu chọc, không chịu xem xem năng lực mình đến đâu.”
Sau đó, Âu Dương Tư vô cùng phẫn nộ mà nhào lên.
Trong lòng Quý Hướng Không vốn rất bực bội, lại nghe thấy Âu Dương Tư luôn mồm nói người phụ nữ của anh ta, đương nhiên anh sẽ không chịu thiệt, hai người lao vào đánh nhau.
Hai tay khoanh trước ngực, Trần Diễm An nhàn nhã quan sát, lại có một cơn gió lạnh thổi tới, cô không còn hứng thú tiếp tục xem, cô leo lên xe rồi rời khỏi.
Lúc quay về khách sạn, quần áo của Âu Dương Tư nhàu nát, vẫn còn đang trách móc Trần Diễm An bạc tình bạc nghĩa.
Trần Diễm An bật cười: “Bị đánh không nhẹ?”
“Anh ta cũng chẳng khá hơn anh là bao, anh như thế này, anh ta sao có thể tốt hơn được chứ?”
Quý Hướng Không đưa tay lau khóe miệng, khóe miệng hơi bầm tím, là kết quả sau một trận đánh nhau, trên mặt còn có vết thương, anh căn bản không thèm để ý, anh chỉ hận đã không đánh chết người đàn ông cứ luôn miệng gọi cô là người phụ nữ của mình.
Chỉ là cô không thể nói chuyện với anh một lần được ư?
Ngay cả một cái nhìn mà cô cũng không muốn ban cho anh, huống hồ chi là nói chuyện với anh?
Nếu còn tiếp tục như vậy, thế thì anh cũng chỉ có thể lựa chọn dùng sự uy hiếp để ép buộc cô, không phải là anh vẫn còn chưa ký tên vào đơn ly hôn đó à?
Chắc là cô cũng biết chuyện này.
Chỉ có như vậy, cô mới có thể nói chuyện đàng hoàng với anh.
Nếu không, chắc chắn là cô sẽ không để ý tới anh.
Nghĩ đến đây, Quý Hướng Không lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Diễm An, không hề do dự chút nào cô trực tiếp tắt máy, căn bản không thèm nghe.
Người ta nói là trẻ con thay đổi ngoại hình mỗi ngày, lời nói này quả nhiên không sai. Mỗi ngày, Huyền Diệp đều đang thay đổi, ngoại hình cũng thay đổi theo.
Âu Dương Tư mang theo khoé miệng bầm tím, anh ta đắc chí tặc lưỡi: “Em nhìn con mắt với cái mũi này đi, còn có cái miệng nhỏ nữa, đúng là được đúc ra từ một khuôn với anh mà.”
Dùng thần thái, biểu cảm và giọng điệu nghiêm túc như thế để nói chuyện giống như Huyền Diệp là con đẻ của anh không bằng.