Chương
Trần Diễm An đưa tay vuốt trán, đối với Âu Dương Tư, cô càng ngày càng không biết làm sao.
“À đúng rồi, bây giờ con cũng đã sinh ra rồi, em có thể nói cho anh biết người đàn ông kia là ai không?”
Suy nghĩ một hồi, Trần Diễm An nói: “Chính là người đàn ông mà ngày hôm nay anh vừa mới đánh đó, nhưng mà anh ta không hề biết, với lại tôi cũng không có ý định muốn nói cho anh ta biết.”
“Mẹ kiếp.”
Âu Dương Tư bật dậy từ trên ghế sofa, trong cặp mắt hoa đào ánh lên lửa giận.
“Hôm nay đánh anh ta còn nhẹ đó, nếu mà anh biết như vậy thì chắc chắn anh đã đánh cho anh ta phải vào viện. Huyền Diệp là cục cưng của anh, em đừng có nói cho anh ta biết chuyện này, anh muốn để đến lúc anh ta chết rồi cũng không biết Huyền Diệp là con của anh ta.”
“Sau này Huyền Diệp lớn lên phải gọi anh là ba, anh không chỉ muốn bé cưng Huyền Diệp phải đứng trước mặt anh ta nói với anh rằng con yêu ba mười lần, mà anh còn sẽ dạy cho Huyền Diệp đánh quyền đạo, đánh mặt mũi anh ta bầm dập, chỉ nghĩ thôi là đã cảm thấy sảng khoái rồi.”
Nhìn người đàn ông chìm đắm vào trong tưởng tượng của mình, trông y như một kẻ có thần kinh bất bình thường không thể tự kiểm soát, lông mày Trần Diễm An nhíu nhíu lại, cô lắc đầu, hết biết nói.
Đúng lúc này, có âm thanh tin nhắn truyền tới.
Trần Diễm An mở điện thoại lên, người gửi tin nhắn là Quý Hướng Không: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Trần Diễm An cười lạnh, trực tiếp xóa tin nhắn.
Có thể là do rất lâu sau vẫn không nhận được tin nhắn trả lời, lại có một tin nhắn gửi tới, vẫn là Quý Hướng Không gửi tới.
Khi nghe thấy âm thanh tích tích không ngừng vang lên, trong lòng Trần Diễm An dần dần sinh ra cảm giác bực bội, tay trái cầm điện thoại, cô dự định chặn số điện thoại của anh.
Nhưng mà trong lúc vô tình, bàn tay lại mở tin nhắn ra.
【Đến bây giờ, đơn thỏa thuận ly hôn vẫn còn chưa được ký tên, em chắc chắn không cần nói chuyện với anh à?】
Thấy vậy, tay Trần Diễm An liền khựng lại ở đó.
【Đến bây giờ, đơn thỏa thuận ly hôn vẫn còn chưa được ký tên, lời này của anh ta là có ý gì vậy?】
Cô đứng dậy, vội vàng gọi điện thoại cho luật sư, một lát sau liền được kết nối, cô hỏi rốt cuộc chuyện đơn ly hôn là như thế nào.
Luật sư mông lung khó hiểu: “Lúc trước tôi dự định đưa đơn ly hôn cho Quý tổng, nhưng mà mợ Thẩm nói là để cô ấy đưa cho, thế là tôi liền giao chuyện này cho mợ Thẩm, tôi tưởng là cô Trần sẽ cảm kích.”
“Biết rồi, tôi sẽ hỏi cậu ấy.” Sau đó, Trần Diễm An liền cúp máy rồi đi đến nhà họ Thẩm.
Trùng hợp là có Diệp Giai Nhi ở nhà, Trần Diễm An liền hỏi chuyện đơn thỏa thuận ly hôn.
“Lúc đó cậu bị tổn thương sâu như thế, lại không muốn nhận một đồng tiền nào từ anh ta, cậu bỏ hết tất cả mà ra nước ngoài, nhưng tớ không cam lòng. Thế là tớ liền cầm đơn đi tìm Quý Hướng Không, cậu đã âm thầm làm bao nhiêu chuyện vì anh ta, quên cả mình và bỏ cả công việc, như là đứng giữa cái nắng oi bớt mùa hè mà nghiền phế liệu.”
“Cậu cũng xảy ra chuyện như thế, anh ta lại đẩy hết trách nhiệm lên trên người cậu. Mặt trời còn chưa ló dạng là cậu đã phải đến nhà hàng, bận rộn đến tối muộn mới có thể về chung cư, chuyện này thì cũng thôi đi, còn phải nhìn sắc mặt của anh ta, chịu đựng sự lạnh lùng của anh ta. Cả một đêm cậu phải ở bệnh viện khom lưng xin lỗi người nhà bệnh nhân, lúc đó anh ta đang ở đâu?”
“À đúng rồi, anh ta đang bận có những ấn tượng tốt với mấy người phụ nữ khác, trưa ngày nào cậu cũng không ngại cực khổ mang theo cơm đến công ty tìm anh ta, chính là vì để có thể ở bên cạnh anh ta lâu thêm một chút, thậm chí còn xảy ra tai nạn giao thông, may mắn chỉ là một vụ tai nạn nhỏ, nếu như nghiêm trọng hơn thì cậu chẳng còn mạng sống đâu.”