Chương 2048 Sau khi đóng cửa phòng khách sạn, anh vẫn không nói gì. Nhưng vòng cung lạnh lùng bên khoé môi Trần Diễm An lại càng lớn hơn, cô không ngờ anh lại thật sự có thể bình tĩnh được. Trần Diễm An dựa vào tường, bế Huyền Diệp trong tay, nhìn chằm chằm bóng lưng anh: “Có phải anh có lời gì muốn nói với tôi không?” Quý Hướng Không đứng lại, nhíu mày nghi hoặc, không hiểu cô đang chỉ điều gì. “Anh muốn tiếp tục giả vờ hay chờ tôi vạch rõ?” Trần Diễm An nói tiếp: “Hôm nay anh làm bao nhiêu việc như vậy có phải có ý gì khác không? Đã chịu đựng lâu như vậy rồi, thôi thì cứ nói ra đi, đỡ phải sinh ra vấn đề khác, sớm muộn gì cũng phải nói mà, đúng không?” Quý Hướng Không cau mày, cẩn thận lắng nghe lời cô nói, sau đó anh chợt nghĩ thông suốt điều gì bèn bảo: “Em nghĩ anh làm vậy vì cổ phần?” “Cuối cùng cũng nói ra rồi, cảm giác kìm nén rất khó chịu…” Trần Diễm An cười, nhưng nụ cười ấy lại lạnh lẽo. Cuối cùng, trên đôi mày đang cau lại của Quý Hướng Không cũng dần hiện lên ý lạnh. “Trong mắt em, Quý Hướng Không anh là người đàn ông như vậy à? Nếu đã trao cổ phần cho em thì đương nhiên nó là của em rồi.” “Cho dù Quý Hướng Không anh có khó khăn thế nào đi nữa cũng sẽ không làm chuyện như vậy, anh cứ nghĩ là em hiểu anh, nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy, ban đầu khi chuyển cổ phần cho em, anh đã nghĩ tới cảnh tượng này…” Anh nói xong thì không muốn nói thêm gì nữa, quay người thẳng thừng bước đi. “Em thật sự nghĩ anh là người như vậy sao?” Anh nắm lấy vai Trần Diễm An, ánh mắt như mũi tên sắc bén sắp bắn vào mắt cô. Trần Diễm An không né tránh, mà Quý Hướng Không đột nhiên cười trào phúng, không dừng lại nữa, quay người đi luôn. Anh làm bao nhiêu điều như vậy nhưng cô lại cho rằng anh muốn giở trò xấu với cô, muốn dùng cách này để đổi lấy sự tin tưởng của cô, đoạt lấy cổ phần của cô. Lòng anh có thể không nguội lạnh được sao? Nhìn bóng lưng của anh, hai mắt Trần Diễm An chuyển động, cô bế Huyền Diệp chặt hơn, nhìn anh biến mất trong tầm mắt… Hiểu ư? Trước đây cô luôn cho rằng mình hiểu anh rõ nhất, anh yêu cô thật lòng, say đắm, dường như dù thế nào cũng có thể đi đến cuối cùng, nhưng anh lại lừa dối cô! Lúc đó cô đã tự cho rằng mình hiểu rõ anh nhất, nhưng kết quả thì sao? Quý Hướng Không đến quán bar, tâm trạng không tốt, anh muốn uống rượu giải sầu. Không lâu sau, chuông điện thoại vang lên, là mẹ của Mộ Dĩnh Nhi: “Tổng Giám đốc Quý, Dĩnh Nhi có ở cùng cậu không? Muộn thế này rồi con bé vẫn chưa về, bên ngoài lại đang mưa lớn.” “Không…” Anh nhàn nhạt đáp, cảm xúc không dao động. “Vậy có thể làm phiền Tổng Giám đốc Quý tìm giúp tôi không? Buổi trưa con bé về một lần, nói với tôi là muốn làm giúp cậu gì đó rồi ra ngoài luôn, đến giờ vẫn chưa về.”