Chương 2049 Nghe đến đây, chân mày của Quý Hướng Không hơi chuyển động, anh gật đầu. Sau đó anh gọi cho thư ký, bảo anh ta kiểm tra hành tung của Mộ Dĩnh Nhi. Thư ký tìm ra rất nhanh, nói là hiện giờ cô Mộ đang ở trong nhà Chủ tịch Trương. Nghe thế, anh nhíu mày, không uống rượu nữa mà cầm lấy áo vest, bước thẳng ra khỏi quán bar. Chủ tịch Trương là người mà mọi người trong công ty đều biết đến, bây giờ Mộ Dĩnh Nhi chạy tới đó chẳng phải đang tự mình tìm đến cái chết sao? Đúng thế, khi Mộ Dĩnh Nhi nói ra mục đích tới đây, Chủ tịch Trương vẫn luôn cười tít mắt, vừa mang cà phê cho cô ta, vừa mang sữa tới, luôn miệng gọi Dĩnh Nhi. Mộ Dĩnh Nhi nói thẳng ra mục đích tới đây của mình: “Tôi cảm thấy Tổng Giám đốc Quý có khả năng lãnh đạo rất xuất sắc, nếu Quý Thị tiếp tục do anh ấy điều hành thì chắc chắn sẽ lợi nhuận gấp đôi.” Chủ tịch Trương cười bảo: “Bây giờ tôi là cổ đông lớn thứ hai của công ty, không có cậu ấy, rất có thể tôi sẽ là Chủ tịch của Quý Thị, đây là cơ hội ngàn năm có một.” “Tôi tin vào khả năng của anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ mang lại lợi ích lớn nhất cho ông.” Mộ Dĩnh Nhi nói. “Muốn tôi ủng hộ cậu ấy cũng không phải không thể, chỉ cần cô…” Ngừng một chút, sau đó Chủ tịch Trương nói với vẻ háo sức. Cô ta giật mình muốn bỏ đi. Nhưng hiển nhiên đã muộn, Chủ tịch Trương nhào tới như con thú đói khát, cởi cúc áo trên người cô ta. Mộ Dĩnh Nhi thật sự sợ hãi, sắc mặt tái đi ngay lập tức, cô ta ra sức vùng vẫy. Khi áo sơ mi sắp bị cởi ra, chuông cửa đột nhiên vang lên. Chủ tịch Trương thầm mắng một câu mất hứng rồi bất đắc dĩ đi ra mở cửa, nhưng nào ngờ người đứng bên ngoài lại là Quý Hướng Không, vì thế ông ta lại cười thật tươi. Quý Hướng Không mặc kệ ông ta, đi vào lạnh lùng nhìn Mộ Dĩnh Nhi trên sofa: “Còn không đi đi? Chờ gì nữa?” Chủ tịch Trương lên tiếng: “Tổng Giám đốc Quý, không, chẳng bao lâu nữa cậu sẽ không còn là Tổng Giám đốc của Quý Thị nữa, chỉ cần cậu nhường người phụ nữ này cho tôi thì tôi sẽ ủng hộ cậu tuyệt đối và vô điều kiện.” “Sao tôi phải nhờ người ngoài giúp mình?” Quý Hướng Không lạnh lùng hỏi ngược lại: “Dẹp ngay ý nghĩ bẩn thỉu của ông đi.” Sau đó anh đi ra ngoài. Mộ Dĩnh Nhi không dám do dự, nhanh chóng đuổi theo. Chủ tịch Trương cười khẩy, đắc ý cái gì, không bao lâu nữa cậu sẽ chẳng là cái thá gì. Quần áo trên người Mộ Dĩnh Nhi đã ướt, cô ta run lẩy bẩy, mà các cửa hàng xung quanh đều đã đóng cửa, nơi gần đây nhất thì là khách sạn mà Trần Diễm An ở. Quý Hướng Không cởi áo vest trên người xuống, khoác lên người cô ta. Sau đó anh đưa cô ta đến khách sạn của Trần Diễm An, đứng ở cửa phòng, bấm chuông… Trần Diễm An mở cửa, khi nhìn thấy Quý Hướng Không và Mộ Dĩnh Nhi bên cạnh anh, cô nhíu mày. Bây giờ thì sao? Anh ngang nhiên đưa Mộ Dĩnh Nhi về phòng khách sạn của cô luôn?