Chương 2050 Khoảng thời gian về nước, đúng là Trần Diễm An đã đủ ngột ngạt, vì có con, cô không muốn tức giận, cũng lười phải nổi giận. Nhưng Quý Hướng Không lại không biết ý mà dừng, ngược lại còn năm lần bảy lượt được nước lấn tới trước mặt cô, khiêu khích sự kiên nhẫn vốn không nhiều của cô. Mộ Dĩnh Nhi lập tức ngây ra như bức tượng khắc, cô ta không ngờ nơi Quý Hướng Không đưa mình đến lại là phòng trong khách sạn của Trần Diễm An. Quý Hướng Không thì ngược lại, anh thản nhiên, không hề có chút khó xử hay kỳ lạ gì, thậm chí anh còn nói với Mộ Dĩnh Nhi: “Vào đi.” Vào đi? Vào đâu? Hai mắt Trần Diễm An lạnh đi, cô di chuyển, nhanh chóng chặn lại ở cửa, kín kẽ không một khe hở. Mộ Dĩnh Nhi cũng không muốn vào, vì vậy cô ta đưa tay nắm lấy tay áo của Quý Hướng Không, khẽ lắc đầu: “Không vào thì hơn.” Khuôn mặt Mộ Dĩnh Nhi tái nhợt vì lạnh, không còn chút máu, cô ta liên tục ho không ngừng, toàn thân cũng đang run rẩy. “Không vào? Người cô có chịu được không? Bây giờ là tháng mười hai đông lạnh, cô mặc quần áo ướt có thể không sao được à?” Cuối cùng giọng của Quý Hướng Không trở nên trầm thấp. Ở trước mặt Trần Diễm An mà anh đích thân nói những lời này với mình khiến trong lòng Mộ Dĩnh Nhi không nói ra được cảm giác gì, rất ngọt ngào. Anh có thể đối xử với cô ta như thế này trước mặt Trần Diễm An, cô ta thật sự đã rất hài lòng rồi, không còn muốn gì nữa! Trần Diễm An nhíu mày, cốc nước trong tay không ngừng siết chặt, cô kìm nén cơn giận sắp bùng nổ, chỉ sợ mình lỡ tay hất thẳng cốc nước trong tay vào người Quý Hướng Không khiến anh hoàn toàn huỷ dung! “Bây giờ anh đang coi tôi là kẻ vô dụng đấy à? Bắt nạt tôi đến mức này luôn. Nói cho hai người biết, tốt nhất hãy mau chóng đi ngay, nếu không cốc nước này sẽ hất hết lên mặt hai người đấy, sự kiên nhẫn của tôi có hạn thôi!” “Anh có lời muốn nói với em…” Lần này Quý Hướng Không quay lại, nhìn thẳng vào cô. Khoé miệng Trần Diễm An mang theo ý lạnh, cô lắc đầu: “Nhưng tôi không có gì để nói với anh cả, bây giờ anh chỉ có hai lựa chọn, một là tự đi, hai là tôi đánh đuổi anh đi!” “Hôm nay có lời này anh nhất định phải nói với em, nói xong anh sẽ chủ động rời đi, không quấn lấy em thêm nữa!” Trần Diễm An không để tâm, cô không hề có ý cho anh đi vào, cũng không có hứng thú nghe anh nói. Con ngươi sâu thẳm của Quý Hướng Không khoá chặt bóng dáng cô, sau đó trong lúc cô không chú ý, anh nhanh chóng đưa tay, cướp cốc nước vào tay mình. Ngay sau đó, anh nắm lấy cổ tay Mộ Dĩnh Nhi, kéo cô ta vào phòng. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Trần Diễm An chưa phản ứng kịp. Khi cô hoàn hồn lại đi theo mới thấy hai người kia đã vào phòng ngủ của mình. Động tác của Quý Hướng Không rất nhanh, anh lấy quần áo từ trong tủ ra đưa cho Mộ Dĩnh Nhi: “Thay đi rồi ra ngoài!” Trần Diễm An đã tới cửa phòng.