Chương 2105 Trần Diễm An hít một hơi, mắt hơi nhắm vào lại mở ra, sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh và thư thái. Còn gì để mong chờ ở anh nữa đây? 20 phút sau, máy bay cất cánh. Chao liệng dưới bầu trời xanh biếc, cuối cùng, sân bay của thành phố S ngày càng nhỏ, ngày càng nhỏ dần. Cho đến cuối cùng biến thành một chấm đen, chẳng thể thấy được nữa… Trong bệnh viện, Mộ Dĩnh Nhi sợ hãi, toàn thân lạnh toát, co mình lại. Quý Hướng Không nhìn thời gian, lông mày nhíu chặt, sau đó dựa vào tường, hít thở nặng nề… Vé máy bay đã đặt sẵn là 11 giờ trưa, bây giờ đã là 12 giờ, hai người họ chắc chắn đã lên máy bay rời đi rồi! Đầu Quý Hướng Không rất đau, ngón tay dài chầm chầm day trán, cảm thấy đầu sắp đau đến cực điểm rồi. Nhưng anh không thể giương mắt nhìn một sinh mệnh cứ như vậy mà trôi đi trước mắt mình. Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng mãi, không hề tắt. Cũng không biết bây giờ tình hình bên trong rốt cuộc là thế nào. Là chết hay là sống? Mộ Dĩnh Nhi vẫn run rẩy co mình trong góc, cả người lạnh toát lại sợ hãi, cơ thể vẫn luôn run rẩy, lưỡi cũng không ngừng xoắn lại. Một lúc sau, Quý Hướng Không đứng dậy, nói: “Cô ở đây đi, tôi đi đây.” Ngẩng đầu, ngạc nhiên khó hiểu nhìn anh, Mộ Dĩnh Nhi ngây người. “Bà ấy không có quan hệ gì với tôi, đưa bà ấy đến bệnh viện là xuất phát từ lòng tốt, nhưng anh không có nghĩa vụ và trách nhiệm ở đây với cô, hiểu không? Bà ấy không có quan hệ gì với tôi, cô cũng vậy, chẳng qua là không thể nhìn một mạng người cứ vậy mà đi thôi.” Quý Hướng Không cử động đôi môi mỏng, hờ hững nói. Cơ thể Mộ Dĩnh Nhi không ngừng run rẩy, từng cơn lại từng cơn, cô ta không thể nào ngờ anh sẽ nói những lời như vậy. Tuyệt tình, ác hận, không hề có chút tình ý nào. “Ở lại với em… Em sợ lắm…” Kéo cánh tay anh, gương mặt Mộ Dĩnh Nhi tràn ngập van nài. Cô ta ghét bệnh viện, ghét cảm giác chờ đợi tin tức này, không biết là sống hay là chết, cực kỳ đáng sợ và đáng ghét. Cô ta thật sự rất sợ hãi, đáng ghét, cô ta muốn có người ở bên, ở đây bên cạnh. “Nhớ lấy, tôi không phải bạn trai cô, càng không phải chồng cô, không có nghĩa vụ ở lại đây ở bên cô, cô có sợ hãi hay không đó là việc của cô, không liên quan gì đến tôi.” “Nếu như thật sự sợ hãi muốn tìm người ở bên, vậy thì tự đi quen bạn trai, tôi không có nghĩa vụ bắt buộc phải làm cho cô chuyện gì…” Vừa dứt lời, anh quay người, rời đi, không nhìn Mộ Dĩnh Nhi thêm lần nào nữa, cứ như vậy bước ra khỏi bệnh viện. Mộ Dĩnh Nhi ngồi trên ghế tựa dài. Nghĩ đến những lời trong lòng mà lúc nãy Quý Hướng Không nói lúc rời đi, kết quả càng nghĩ càng sởn tóc gáy, càng sợ hãi.