Chương 2106 Phẫu thuật vẫn đang tiếp tục, cũng không biết lúc nào sẽ kết thúc, cứ như vậy đợi chờ trong sợ hãi tột độ, ánh mắt vô hồn, đồng tử không có tiêu cự… Lạnh lẽo quá… cô ta thật sự cảm thấy rất lạnh… Cho dù là vào ngày đông cũng chưa từng thấy lạnh giá thế này… Quý Hướng Không quay về biệt thự, sự xuất hiện của anh khiến Giang Uyển Đình rất nghi hoặc, lông mày nhíu chặt lại, đã sửa soạn xong hết hành lý, lúc này đáng lẽ phải ở trên máy bay rồi chứ, sao lại quay về rồi? Với gương mặt tràn đầy nghi hoặc, Giang Uyển Đình lên tiếng nói: “Rốt cuộc là chuyện gì thế?” “Mẹ của Mộ Dĩnh Nhi xảy ra sự cố, con đưa bà ấy đến bệnh viện, lỡ mất chuyến bay…” Quý Hướng Không nói, nhận lấy cốc nước đầy. “Sự cố gì?” “Không rõ lắm…” Cũng không tiếp tục gặng hỏi vấn đề này nữa, Giang Uyển Đình lại hỏi: “Vậy con định làm thế nào, vẫn đi nước Z chứ?” Không chút do dự, Quý Hướng Không gật đầu, đương nhiên rồi. Giang Uyển Đình khẽ thở dài, không nói gì. Thời gian cũng không còn sớm nữa, bảo Quý Hướng Không lên tầng nghỉ ngơi. Quay trở về phòng, anh cảm thấy cơ thể cứng đờ, tay đặt lên cổ, nới lỏng cà vạt, sau đó cởi sơ mi ra, vừa nhấp một ngụm nước, vừa gọi điện thoại cho Trần Diễm An. Truyền đến tiếng tu tu tu, điện thoại không ai nghe máy, sau đó là tắt máy, không gọi được. Trong lồ ng ngực chồng chất bao nỗi muộn sầu, Quý Hướng Không đứng trước cửa sổ hồi lâu, lại quay lại, bắt đầu tập chống đẩy, muốn giảm bớt áp lực trên cơ thể đi. Bệnh viện. Trải qua gần hai tiếng đồng hồ, đèn ở phòng cấp cứu cuối cùng đã tắt. Bác sĩ bước ra, Mộ Dĩnh Nhi vội vàng gắng gượng bước qua. Có lẽ vì ngồi quá lâu, đến mức vào khoảnh khắc đứng dậy, chân cô ta mềm nhũn, lại lần nữa khuỵu xuống đất, cuối cùng cũng đứng dậy được nhờ sự giúp đỡ của điều dưỡng. “Phẫu thuật rất thành công, đưa đến đây kịp thời, các biện pháp sơ cứu cũng làm rất tốt, không cần lo lắng, buổi tối hôm nay chăm sóc bà ấy cho tốt.” Bác sĩ nói. Nghe vậy, gương mặt trắng bệch của Mộ Dĩnh Nhi cuối cùng đã có chút biến chuyển. Buổi tối, mẹ cô ta vẫn chưa tỉnh, Mộ Dĩnh Nhi túc trực cả một đêm. Buổi sáng hôm sau. Mẹ cô ta tỉnh dậy. Mộ Dĩnh Nhi hỏi bà ấy muốn uống gì, cô ta bưng chút cháo qua đây. “Bây giờ thì hứa với mẹ, đừng chạy theo Quý Hướng Không, nếu không mẹ vẫn sẽ làm ra chuyện thế này lần nữa…” Bà ấy ho nhẹ, uy hiếp. Không nói gì, Mộ Dĩnh Nhi im lặng đứng đó. “Chẳng phải là không có được Quý Hướng Không thì con sẽ giết cô Trần sao? Con rốt cuộc có biết con đang nói gì không?”