CHƯƠNG 2227 “Đồ khốn kiếp! Biết anh ta có người khác mà không nói với tôi!” Cô lộ ra dáng vẻ hung ác! Xoa tay một cái, Thẩm Trạch Hy đi qua, đưa tay nắm lấy cằm của cô: “Tôi không nói cho cô biết? Khi tôi nói cho cô biết cô mắng tôi là đồ thần kinh, bây giờ lại ghét bỏ bảo tôi không nói cho cô biết, có phải cô bị tâm thần phân liệt rồi không?” Hạ Nhiên lại đột nhiên cười ngây ngô, tiếng cười khanh khách, ngay sao đó cả người ngã về phía trước rồi phun hết lên bộ âu phục của Thẩm Trạch Hy. Anh ghét bỏ nhíu mày vì ngửi thấy mùi vị kia, anh đỡ trán cô, Hạ Nhiên ngã vào ngực anh, không nhúc nhích. Thẩm Trạch Hy đảo mắt cảnh cáo nhìn Huyên Huyên, tay thì đẩy Hạ Nhiên, anh cúi đầu chửi nhỏ một tiếng rồi cởi áo ngoài ra. Huyên Huyên không dám làm loạn, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, để mặc Thẩm Trạch Hy ôm bé lên, lúc hai người chuẩn bị rời đi thì chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở. Thẩm Trạch Hy quay đầu lại, nhìn thấy cô mặt đầy nước mắt ghé lên bàn khóc, khóc đến hai mắt đẫm lệ, nhìn rất đau lòng, thậm chí còn hút khí liên tục, lại đáng thương nhìn anh. Ánh mắt đáng thương kia làm Huyên Huyên cảm thấy đau lòng: “Chú hai, chị cảnh sát thật đáng thương, hay là chúng ta đưa chị đi cùng đi.” Không đợi Thẩm Trạch Hy kịp nói gì đã thấy Hạ Nhiên say khướt chạy tới ôm lấy eo Thẩm Trạch Hy: “Kể chuyện cười, kể chuyện cười cho tôi nghe, tôi muốn nghe chuyện cười.” Thẩm Trạch Hy không phản ứng, Huyên Huyên cũng ngẩn ra, nhưng Hạ Nhiên lại ngồi xổm xuống giày anh như đứa trẻ, oa oa khóc lớn. Mọi người xung quanh nhìn về phía này, chỉ trỏ bàn tán, Thẩm Trạch Hy cắn răng nói: “Đứng lên!” “Kể chuyện cười! Kể chuyện cười cho tôi! Tôi muốn nghe chuyện cười! Anh bắt nạt tôi! Tôi không đi, muốn nghe chuyện cười!” Hạ Nhiên uống rượu vào sẽ trở nên giống một đứa trẻ. Người tụ tập lại đây ngày càng nhiều, một lớp lại một lớp, Thẩm Trạch Hy chỉ đành bất đắc dĩ cong lưng ngồi xổm xuống cạnh cô, nghiến răng nghiến lợi kể chuyện cười ngắn: “Hai anh em nói chuyện phiếm, anh, anh có thể nói một câu làm cho em tuyệt vọng không?” Hạ Nhiên nháy mắt, trong mắt đong đầy nước, nhưng cô thật sự lắng nghe. “Anh trai nói, trên ngực trái của vợ cậu có một nốt ruồi, em trai nói, lại làm cho em cảm thấy có hy vọng đi, anh trai đáp, anh với cô ấy là bạn học mầm non.” Hạ Nhiên nghe hiểu, cô che miệng cười khanh khách, một giây trước còn khóc đẫm nước mắt, lúc này lại cười tươi như đóa hoa. Nhưng Huyên Huyên nghe không hiểu, lúc thì thất vọng, lúc lại hy vọng, rốt cuộc là nói cái gì? Nhìn thấy cuối cùng cô cũng nín khóc mỉm cười, lúc này Thẩm Trạch Hy rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, anh ôm lấy Huyên Huyên chuẩn bị rời đi. Nhưng Hạ Nhiên không muốn để anh đi, cô ôm lấy hai chân anh, ngẩng đầu, mắt sáng rực nhìn anh : “Tôi cũng muốn đi.” Huyên Huyên cũng nhìn anh nói: “Chú hai, chú đưa chị cảnh sát ngực bự đi cùng đi, được không?” Thẩm Trạch Hy trả lời thẳng thừng, không có khả năng! Lần trước làm chuyện tốt đã rước không ít phiền toái, lần này còn muốn anh làm tiếp? Hạ Nhiên đáng thương nhìn anh, nhưng lại bị Thẩm Trạch Hy mạnh mẽ đẩy ra, để cô ngồi ở trên ghế.