CHƯƠNG 2228 Tóm lại anh cảm thấy gặp được cô sẽ không có chuyện tốt! Hai lần trước bị mắng không ít, lần này lại phá lệ kể chuyện cười cho nghe, thế là đủ rồi! Anh ôm Huyên Huyên đứng dậy đi ra ngoài quán bar. Hạ Nhiên ngồi trên ghế nức nở, lại bắt đầu khóc lên, cô bụm mặt gục xuống bàn. Chạy đến cửa quán bar, Huyên Huyên bóp vai anh: “Chú hai, chú đưa chị đi cùng đi! Nếu không thì thả cháu xuống, cháu gọi điện thoại cho ba!” Thẩm Trạch Hy vỗ mông bé, vẻ mặt nghiêm khắc: “Không được làm loạn!” “Hu hu… Hu hu… Đánh người… Đau… Đánh người… Chú hai không thương cháu…” Huyên Huyên khóc hai mắt đẫm lệ, đôi mắt cũng đỏ bừng, rất đáng thương. Ở nhà lâu như vậy mà Thẩm Trạch Hy nào có đánh Huyên Huyên bao giờ, yêu thương còn không kịp, cũng càng chưa từng nhìn thấy bé khóc. Bây giờ lại khóc nấc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khóc rất đau lòng. Thẩm Trạch Hy cũng đau lòng, lại không thể không mềm giọng dỗ Huyên Huyên. Bé vừa lau nước mắt vừa nức nở nói: “Cháu muốn dẫn chị cảnh sát ngực bự đi cùng!” Anh không thể nhìn thấy phụ nữ khóc được, chỉ biết ôm Huyên Huyên dỗ dành, thật sự rơi vào đường cùng, anh đành quay lại đưa Hạ Nhiên đi cùng. Lần này vẫn quay về nhà họ Thẩm. Cuối cùng Huyên Huyên cũng vừa lòng đẹp ý, bé cười tươi, trong tay còn cầm kem, li3m từng cái từng cái, này càng vui hơn. Nhưng Thẩm Trạch Hy có thêm việc tay chân để làm, anh mở cửa xe, xoay người, hai tay ôm lấy Hạ Nhiên đi lên tầng hai. Đặt cô xuống dưới, Thẩm Trạch Hy đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng Hạ Nhiên đột nhiên làm ra hành động, cô giơ hai tay ôm lấy cổ anh. Đối với hai người, hành động này rõ ràng là quá thân mật, dù sao lúc này hai người cũng không có khoảng cách gì, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau. Trên người Hạ Nhiên tản ra mùi quả táo, len lỏi vào mũi Thẩm Trạch Hy, anh không khỏi hít mấy hơi, chỉ cảm thấy cả người khoan khoái. Hạ Nhiên híp mặt ôm chặt anh, khuôn mặt cọ qua cọ lại trên người anh. “Chúng ta ngủ cùng nhau, được không?” Hai má của cô rất mềm, lại ấm áp, khẽ chạm đến là tê dại như có điện xẹt qua, Thẩm Trạch Hy giật mình tại chỗ, anh nhất thời quên cả cử động. Trong trường hợp này, Hạ Nhiên lại có hơi được voi đòi tiên, cô vùi cả mặt mình vào cổ anh, còn thuận thế cọi nhẹ vài cái như mèo nhỏ. Thẩm Trạch Hy đang đúng độ tuổi trẻ, tinh lực tràn đầy, sao có thể chịu được loại hấp dẫn vô hình này, anh nghiêng người tránh đi. Hạ Nhiên có một thói quen, đó là sau khi uống rượu sẽ thích ôm gì đó ngủ, ví như gấu bông, hoặc đơn giản hơn là gối đầu. Lúc này cô nghĩ trong lòng mình là gối, nhưng cái gối này lại không quá nghe lời, luôn thích lộn xộn, không muốn cô ôm. Dù là gấu bông hay là gối cũng đều do cô bỏ tiền mua, sao lại có chuyện không chịu để cô ôm?