CHƯƠNG 2269 “Vậy thì cút đi cho tôi!” Hạ Nhiên cũng không khách khí, còn muốn ăn tiệc lớn hoàng gia gì đó, có ăn là tốt lắm rồi! “Nếu em yêu đã có lời, vậy tất nhiên phải nghe theo lời em yêu, em nói thế nào thì là thế ấy, tôi không ý kiến gì…” Anh càng nói thì giọng điệu càng mềm mại, quả thật có thể dùng từ “buồn nôn” để hình dung. Tiếng nói lạnh lẽo của Hạ Nhiên giống như gạt ra từ trong kẽ răng: “Anh muốn tôi chém anh một đao hả?” Đùa giỡn có chừng mực, Thẩm Trạch Hy đáp lời, sau đó cúp điện thoại. Cô lại trở về với công việc yêu thích nhất của mình, trong lòng vui mừng gần như không thể diễn tả thành lời, càng cố gắng chăm chỉ làm việc hơn. Buổi tối hết giờ làm, lúc cô đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi thì cục trưởng đi qua, nói có một vụ án mạng xảy ra, cần cô tới hiện trường. Hạ Nhiên gật đầu, không hề do dự gọi thẳng cho Thẩm Trạch Hy: “Tối nay, tôi tạm thời có nhiệm vụ, chuyện ăn cơm thì thôi. Lần sau, tôi sẽ mời anh.” Cô nói xong, cũng chẳng đợi anh trả lời đã cúp máy luôn. Thẩm Trạch Hy mặc bộ vest phẳng phiu, chân mày giật giật. Dù gì anh cũng vui vẻ cả một buổi chiều, bây giờ đổi lại kết cục như vậy à? Khi anh trở lại nhà họ Thẩm, cảm thấy cả người kiệt sức. Nhưng Huyên Huyên đang mặc chiếc váy hoa xinh đẹp lại bồng bềnh để múa, chẳng khác nào một chú bướm sắp bay. “Sao hôm nay con vui thế?” “Ba hai, ngày mai bọn con sẽ đi du lịch, ba hai đừng quá nhớ bọn con nhé!” Huyên Huyên cười toe toét, mắt híp lại thành hình trăng khuyết rồi: “Ngày mai là kỳ nghỉ ngày quốc khánh, bọn con sẽ ra nước ngoài du lịch đấy.” Thẩm Trạch Hy nhíu mày: “Vậy sao ba hai không biết nhỉ?” “Bây giờ con nói cho ba biết cũng không muộn mà.” “Được, ba hai không thích làm người bóng đèn, bốn người nhà con đi đi, về nhớ mang quà cho ba hai đấy.” Huyên Huyên rất ngoan ngoãn gật đầu. Hạ Nhiên là bạn gái của Thẩm Trạch Hy nên cục trưởng cho cô nghỉ. Thẩm Trạch Hy nằm ở trên giường, tùy tiện lật xem tạp chí. Cửa không khóa nên anh vẫn có thể nghe được tiếng con bé Huyên Huyên kia đang vui vẻ hát, anh bất lực lắc đầu. Nhưng anh nhớ tới điều gì, đôi mắt lập tức phát sáng lên… Sớm hôm sau, mặc dù là kỳ nghỉ nhưng Hạ Nhiên chẳng thấy có gì khác, cô chỉ muốn tranh thủ ngủ và lười biếng trong kỳ nghỉ này thôi. Nhưng cô không ngủ được bao lâu, bên ngoài vọng đến những tiếng động rất ồn ào, khiến chẳng ai có thể ngủ được. Cô nghi ngờ, giãy giụa mãi mới dậy, vừa ngáp vừa kéo cửa phòng ra. Vẻ mặt mẹ Hạ Nhiên đầy vui sướng, vừa khẽ hát vừa kéo vali, dáng vẻ kia cao hứng thế nào thì khỏi phải bàn. “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Sao mới sáng sớm đã ầm ĩ thế?” Cô vẫn mặc áo ngủ, tóc rối bời. “Mẹ đang tính qua gọi con đấy. Con mau rửa mặt, chải đầu và thay quần áo đi. Lát nữa, Trạch Hy sẽ đưa chúng ta đi du lịch.” Hạ Nhiên lập tức tỉnh táo lại, đồng tử giãn ra: “Du lịch ạ?” “Đúng vậy, cậu ấy mới gọi tới vào sáng sớm, chẳng phải mẹ đang xếp đồ à? Cái vali này mua về đến giờ còn chưa từng phát huy công dụng, bây giờ cuối cùng cũng có thể dùng tới rồi!”