CHƯƠNG 2270 “…” “Mẹ, bây giờ bọn con chỉ đang trong giai đoạn yêu nhau thôi, mẹ thấy để người ta bỏ tiền như vậy có được không?” Mẹ Hạ Nhiên nói: “Mẹ thích cậu ấy. Thật làm khó cho cậu ấy còn có thể nghĩ đến chuyện đi du lịch với chúng ta. Bất kể đến lúc đó hai con có cưới nhau hay không, mẹ đều sẽ trả chi phí du lịch cho cậu ấy.” Hạ Nhiên không nói nữa. Mấy năm nay, mẹ căn bản chưa từng đi du lịch. Nếu bây giờ bà muốn đi, cô cũng không muốn phá hỏng tâm trạng của bà. Cô về phòng rửa mặt, chải đầu, thay quần áo gọn gàng. Cô mới thu dọn xong thì Thẩm Trạch Hy đã lên tầng. “Vậy còn Hạ Vũ thì làm sao?” Hạ Nhiên lo lắng nói. “Đã có bệnh viện chăm sóc rồi. Bọn họ chăm sóc anh ấy còn chuyên nghiệp hơn em cả trăm lần đấy.” Thẩm Trạch Hy đã suy nghĩ xong tất cả mọi chuyện. Trên chiếc Bentley màu đen, Thẩm Trạch Hy ngồi trên ghế phụ, Hạ Nhiên và mẹ cô ngồi ở ghế sau, chạy tới sân bay. Hạ Nhiên cũng thấy hoàn toàn say rồi. Khi đến sân bay, cô vẫn chưa biết bọn họ sẽ tới thành phố nào. Mãi đến khi cô bị dẫn vào phòng chờ của sân bay, mới biết hóa ra bọn họ đi Đài Loan. Bọn họ thậm chí còn chưa làm các thủ tục liên quan, anh cũng có thể dẫn vào được à? Ở khoang hạng nhất, mẹ Hạ Nhiên và Hạ Nhiên ngồi cạnh nhau. Chỗ ngồi của Thẩm Trạch Hy lại khá xa. Nhưng mẹ của Hạ Nhiên tâm tư nhiều, bà thấy vậy thì đứng lên, đi tới bên cạnh Thẩm Trạch Hy, nói: “Trạch Hy, con sang ngồi với Hạ Nhiên đi. Để bác ngồi ở đây cho.” “Bác gái, không cần đâu. Cháu ngồi ở đây là được rồi.” Thẩm Trạch Hy đóng quyển tạp chí lại, cong môi thoáng mỉm cười. “Cháu sang đó ngồi đi. Bác ghét nó ồn ào, muốn ngồi một mình cho yên tĩnh.” Thẩm Trạch Hy không có cách nào, đành đứng dậy, qua ngồi. Ánh mắt thù địch của Hạ Nhiên lập tức bắn tới giống như mũi tên sắc bén: “Anh tới đây làm gì?” “Bác gái chê em ồn, muốn anh sang đây ngồi. Anh cũng là người vô tội.” Anh nhún vai biểu thị mình rất hết cách. Khóe mắt Hạ Nhiên giật không ngừng. Sao trước đây cô không biết mẹ mình có nhiều tâm tư như vậy? Thấy Hạ Nhiên không muốn nói chuyện với mình, Thẩm Trạch Hy không tự chuốc vạ vào thân, cũng đúng lúc hơi buồn ngủ nên nhắm mắt lại. Có lẽ anh thật sự quá buồn ngủ, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi. Hạ Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ. Máy bay đang xuyên qua những đám mây trắng, phong cảnh này thật sự rất đẹp. Từng đám mây trắng như bông mềm mại, bồng bềnh. Cô đang mải mê nhìn, đột nhiên cảm thấy vai chợt nặng. Cô quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Trạch Hy đã ngả đầu vào trên vai cô. Cô nhíu mày, dịch vai, giơ tay chậm rãi đẩy đầu anh về phía sau từng chút một, sau đó thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ngắm phong cảnh.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé! Nhưng chẳng bao lâu, vai lại chợt nặng. Cô rủ mắt nhìn xuống, quả nhiên thấy đầu anh lại ngả qua. Cô nghiến răng, lại đẩy qua. Anh giống như một miếng sắt còn cô là thỏi nam châm, anh ngả vào trên người cô hết lần này tới lần khác. Sau vài lần, Hạ Nhiên cuối cùng cũng mệt mỏi! Cô liếc mắt nhìn qua, lại có thể thấy gương mặt đẹp trai của anh gần trong gang tấc. Thật ra anh rất đẹp trai, mũi thẳng, môi rất mỏng, mắt thâm thúy, nhìn rất đẹp… Tướng ngủ của anh vẫn tạm được, cho dù ngả đầu vào người cô nhưng hai cánh tay vẫn khoanh trước ngực, chân dài bắt chéo.