Chương : Ly hôn? Lúc nào cơ?.
Vân Tử Lăng rời khỏi bệnh viện, trực tiếp đi tìm thẳng Mạnh Thiên Tùng.
Cô không định dây dưa với Hoắc Ảnh Quân mãi nữa, lại càng không muốn ở lại nhà họ Hoắc.
Cô chán ghét thành phố Nam Dương này.
Chán ghét tất cả những gì ở nơi này.
Vì thế, cô cần phải đánh nhanh thắng nhanh.
Đúng như những gì chú Mạnh đã nói, mong ước của Bạch Hải Quỳnh chính là cô có thể sống một cuộc sống thật tốt, không cần phải lo nghĩ gì.
“Tử Lăng à, tiếp theo cháu định làm như thế nào? Không ngờ cái thằng Vân Hà này lại đúng là con trai của Vân Hâm Bằng thật, vậy cháu còn đánh với nó thế nào được đây…”
Vân Tử Lăng ngồi trên ghế, trong lòng thấp thỏm không yên.
“Tử Lăng, Tử Lăng!” Mạnh Thiên Tùng gọi cô vài tiếng.
Vân Tử Lăng lập tức hoàn hồn trở lại. Cô ngước nhìn về phía Mạnh Thiên Tùng, ánh mắt lo lắng không thôi, cô nói: “Thật ngại quá, chú Mạnh, cháu vừa rồi hơi… thất thần.”
“Có phải là mệt quá rồi không?”
“Không có.” Cô lắc đầu: “Vừa rồi chú nói gì thế ạ?”
“Chú nói, Vân Hà là con trai của ông ta, thế thì nên làm gì bây giờ?”
Vân Tử Lăng mỉm cười: “Là con của ông ta thì càng tốt chứ sao. Chẳng qua… bây giờ cũng chẳng phải con trai gì, mà nó là người đồng tính!”
Người đồng tính…
Ánh sáng trong mắt Vân Tử Lăng chợt lóe lên.
Đây đúng là một từ hay ho.
“Tử Lăng à, nhà họ Vân này xảy ra nhiều chuyện như vậy, chắc chắn Vân Hâm Bằng sẽ không ngồi yên chờ chết. Ngay cả chuyện của Vân Hà này, cho dù có là ai thì cũng sẽ đồng tình thôi. Còn vài ngày nữa là đến sinh nhật Cố Di Nhân, với sự mưu mô của ông ta, chắc chắn sẽ lợi dụng bữa tiệc sinh nhật này để làm ra vài chuyện “khó mà đoán trước được”. Tử Lăng, cháu phải chuẩn bị sẵn sàng đi!” Mạnh Thiên Tùng vội nói.
Vân Tử Lăng nhíu chặt hàng mày, thoáng có chút kinh ngạc: “Sinh nhật của Cố Di Nhân?”
“Đúng thế. Hẳn là mấy ngày tới đây thôi. Trên tư liệu chú điều tra trước đây, mọi năm bọn họ đều làm rất linh đình.” Dứt lời, vẻ mặt Mạnh Thiên Tùng hơi thương cảm một chút: “Khi cô chủ và ông ta ở với nhau, chẳng bao giờ được đối xử như vậy…”
Vân Tử Lăng vội kéo tay Mạnh Thiên Tùng: “Chú Mạnh đừng đau khổ nữa!”
Mạnh Thiên Tùng nhìn về phía cô, đỏ mắt nói: “Đúng, chuyện lần trước cháu nhờ chú đã làm xong rồi, để chú lấy cho cháu.”
Nói xong, chú Mạnh khập khiễng đi đến bên cái tủ, mở cửa ra.
Sau đó, ông ấy lấy ra một cái bọc to, run run tay, nhẹ nhàng chưa cho cô.
Vân Tử Lăng nhận cái bọc này, lấy đồ vật bên trong ra xem xét.
Một tấm ảnh chụp của Bạch Hải Quỳnh lập tức xuất hiện ở trước mặt cô.
Tất cả chỗ ảnh này đều được chụp khi bà khoảng hai mươi tuổi gì đó.
Trên mặt bà là nét thanh thuần, đáng yêu, xinh đẹp, khí chất, thậm chí cô còn chẳng biết nên dùng từ ngữ nào để miêu tả vẻ đẹp của bà.
Bởi vì, tất cả đều không đủ để hình dung bà trong bức ảnh chụp này.
Kế đó, cô cất kỹ lại tất cả những tấm ảnh này, cầm một con búp bê ở bên trong ra.
“Đây là…”
“Đây là con búp bê mẹ con thích nhất khi còn sống. Cái ngày bà bị đuổi khỏi nhà họ Bạch, món đồ chơi này cũng đã bị Cố Di Nhân ném đi, chú đã chặt được ở bên cạnh thùng rác, sau đó vẫn luôn giữ lại bên mình…”
Vân Tử Lăng cầm con búp bê hình con thỏ kia lên, trong lòng rối bời.
“Tử Lăng à, con lấy ảnh chụp của mẹ con làm gì thế?”
Vân Tử Lăng đặt con búp bê lại vào trong bao, sau đó nhìn về phía ông: “Cháu muốn khiến Vân Hâm Bằng không thể sống yên được!”
Mạnh Thiên Tùng không hiểu, vội vàng hỏi: “Nhưng cháu đừng có tự làm tổn thương bản thân đấy, biết chưa? Cháu yên tâm, bên phía chú sẽ mau chóng thu thập đủ tư liệu. Đồng ý với chú, đừng có làm bừa.”
“Chú Mạnh yên tâm đi ạ. Cháu biết mà!”
Mạnh Thiên Tùng cầm tay cô, gật đầu nói: “Mau giải quyết sớm một chút, nhanh chóng ổn định cuộc sống!”
“Vâng ạ. Cháu sẽ giải quyết chuyện bên này nhanh thôi. Sẽ rất nhanh thôi…”
Ánh mắt cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đúng vậy, cô sẽ giải quyết xong chuyện này nhanh thôi.
Cô sẽ mau chóng rời khỏi thành phố Nam Dương.
Rời khỏi nhà họ Hoắc!
———————–
Sau khi rời khỏi chỗ ở của Mạnh Thiên Tùng, cô lái xe tới công ty giải trí Thư Sao Nhã.
Khi cô xuất hiện ở công ty giải trí Thư Sao Nhã, Mộ Bạch thực sự giật bắn cả mình.
“Cô Vân Tử Lăng!”
“Mộ Bạch, có rảnh không? Cùng tôi uống cốc cà phê nhé?”
Mộ Bạch đẩy kính mắt, lập tức mỉm cười nói: “Được chứ!”
Dứt lời, hai người đi xuống tầng dưới.
Nơi này không có ai quen thuộc hơn Mộ Bạch.
Anh ta tìm một quán cà phê yên tĩnh.
Trong giây phút Vân Tử Lăng chọn đồ uồng, anh ta đã nhanh chóng bỏ điện thoại ra, đặt ở chỗ ngồi bên cạnh người, nhẹ nhàng bấm số di động của Hoắc Ảnh Quân…
Rất nhanh, cà phê đã được bưng lên.
Mộ Bạch nhìn thấy điện thoại đã được kết nối với Hoắc Ảnh Quân bên kia thì lập tức giấu di động về phía sau, cười nói: “Cô Vân, cô tới tìm tôi là có tin tức nóng hổi nào muốn cho tôi ư?”
Vân Tử Lăng cười buồn: “Có chứ, nhưng anh có dám cho nó ra ánh sáng không kìa?”
Mộ Bạch nhếch môi mỉm cười: “Có gì mà tôi lại không dám chứ? Chuyện cô và Hoắc Ảnh Quân lớn như vậy tôi còn dám làm nữa là, còn có chuyện gì so được với chuyện của các cô. Chẳng nhẽ chuyện này còn lớn hơn à?”
Nghe thấy vậy, Vân Tử Lăng nhướn mày.
Khóe miệng Mộ Bạch nhếch lên, vội vàng hỏi: “Không, tôi không có ý này, ý tôi là, làm gì có ai so với anh rể…”
“Tiếp tục.”
“Ha ha. Lỡ miệng, cái miệng đáng đánh này!” Mộ Bạch vội vàng tát cho mình một cái.
Thấy anh ta như vậy, Vân Tử Lăng cũng không định dông dài gì, vì thế nói: “Trên đường tới đây tôi đã điều tra rồi, ba ngày nữa chính là sinh nhật của Cố Di Nhân, tôi hy vọng tin tức độc nhất này sẽ được tung ta trước sinh nhật của bà ta một ngày, vào buổi đêm, rạng sáng mười hai giờ!”
Bây giờ cô không cần biết rốt cuộc Vân Hâm Bằng có tính toàn gì không nữa.
Nhưng nếu đưa tin vào lúc rạng sáng.
Vậy thì, bữa tiệc sinh nhật ngày hôm sau cũng sẽ không thuận lợi.
Hiện tại cô muốn chơi trò khiến bọn họ trở tay không kịp.
“Ấy? Ý cô là, muốn tung tin của Cố Di Nhân?” Mộ Bạch giật mình.
“Ừ, theo quy tắc cũ, tin độc quyền, một tỷ năm trăm triệu!”
“Ối, cô Vân, cô độc ác quá đi mà. Một tỷ năm trăm triệu đấy. Bà ta cũng không phải là người có sức ảnh hưởng như Hoắc Ảnh Quân, cái giá này có phải hơi…”
“Không cần à?” Vân Tử Lăng nhếch môi cười: “Vậy tôi tìm nhà khác, chắc hẳn người ta sẽ rất thích, có lẽ còn trả tôi nhiều hơn!”
Nói xong, cô lập tức đứng lên.
“Ấy, ấy, ấy, cô Vân, cô ngồi đi đã, đừng như vậy chứ, có chuyện gì thì từ từ nói. Tôi phải biết là tin này có đáng giá một tỷ năm trăm triệu, có đủ bùng nổ không nữa chứ!” Mộ Bạch nói.
Vân Tử Lăng cười buồn, mở di động ra, cho anh ta xem một bức ảnh.
Người đàn ông trong bức ảnh đã bị làm mờ đi, nhưng người phụ nữ thì chắc chắn là Cố Di Nhân.
Hai người đang trình diễn một màn tình cảm nồng nhiệt trong xe… rung cả cửa xe luôn!
“Là ai vậy?” Mộ Bạch giật mình, ngoan ngoãn nói. Tin tức này đúng là đủ để bùng nổ.
“Là ai, chờ ngày đó anh sẽ biết, có muốn không?”
“Muốn!”
Vân Tử Lăng cười cười: “Thẳng thắn vậy chứ, lần sau có tin tôi lại cho anh tin độc quyền. Tài khoản của tôi anh đã có rồi, trong vòng hai ngày, chuyển qua cho tôi một tỷ năm trăm triệu!”
Mộ Bạch thấy vậy thì nhếch môi mỉm cười: “Cô Vân này, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?”
“Hử?”
“Chồng cô có tiền như vậy, tại sao cô còn để ý tới một tỷ năm trăm triệu này làm gì?”
Vân Tử Lăng khẽ cười nhẹ thành tiếng: “Ý của anh là, phụ nữ nên dựa vào đàn ông?”
“Không, không, không. Cô Vân đừng hiểu lầm ý tôi. Tôi không hề có ý này. Đúng rồi, chắc cô cũng thấy được tin tức mới đây, có một tin nói cô đâm vào ngực của em gái cô, khiến cô ấy bị thương, có thật như vậy không?”
Vân Tử Lăng nhìn về phía anh ta, cười: “Anh nói thử xem?”
“Chắc hẳn không phải là thật. Lúc đó chắc chắn cô còn đang ở trong phòng giam!” Mộ Bạch mỉm cười, tiếp tục nói: “Ai cũng hâm mộ chuyện cô được gả cho Hoắc Ảnh Quân, cô cảm thấy hạnh phúc không?”
Vân Tử Lăng ngẩn ra, hạnh phúc ư?
Ở đầu bên kia điện thoại, Hoắc Ảnh Quân tay nắm di động, có hơi căng thẳng.
Rõ ràng, anh cũng đang chờ câu trả lời của cô.
Mãi một lúc lâu sau, Vân Tử Lăng mới mở miệng, cô nhìn Mộ Bạch mà nói: “Nếu có một ngày tôi cho anh một tin độc quyền, là tin tôi và anh ta ly hôn, anh có thể cho tôi bao nhiêu tiền?”
Mộ Bạch sợ chết khiếp: “Ly hôn? Cô và anh ta ly hôn?”
Vân Tử Lăng nhếch môi, chỉ cười nhẹ mà không nói năng gì.
Chỉ là, không có ai nhìn thấy được, nụ cười này đã có một chút không được tự nhiên.
“Vì sao chứ? Cô điên rồi à? Cô cũng biết có biết bao cô gái trong đầu đều có ý nhĩ muốn gả cho anh ta, thế mà cô lại muốn ly hôn?” Mộ Bạch thực sự giật mình, không thể hiểu nổi.
Vân Tử Lăng cụp mắt, khuấy cốc cà phê trước mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên, không nói lời nào.
Vậy ư?
“Lúc nào? Cô định lúc nào ly hôn?” Mộ Bạch không thể cười nổi nữa, nghiêm túc nhìn về phía cô.
Tay vt khuấy cốc cà phê hơi khựng lại, nâng mắt nhìn về phía anh ta.
“Tôi nghĩ, nếu muốn ly hôn thì chắc chắn là do cô đề nghị. Nếu không, cô sẽ không nói như vậy!”
“Vì sao anh lại biết không phải là anh ta nói ra trước!”
“Làm sao có thể như vậy được. Anh ta yêu cô như vậy, sao có thể ly hôn với cô!” Không hề suy nghĩ gì cả, Mộ Bạch thốt ra ngay những lời này.
Vân Tử Lăng nhíu mày, nhìn về phía anh ta: “Sao anh lại biết?”
Sắc mặt Mộ Bạch hơi có nét xấu hổ, vội vàng hỏi: “Tôi… tôi từ tin tức mà thấy được. Trên những tin tức kia chẳng phải đều viết là anh ta yêu cô đấy ư, chúng tôi cũng không mù đâu. Làm sao anh ta có thể ly hôn với cô được?”
Thấy vậy, Vân Tử Lăng cũng không so đo gì nhiều nữa, ánh mắt liếc ra bên ngoài cửa sổ.
Ở bên ngoài, người qua kẻ lại, ngựa xe như nước.
Thành phố Nam Dương này thật sự quá lớn.
Người cũng thật nhiều.
Nhưng vì sao cô lại cứ cảm thấy lạnh lẽo như vậy?
“Cô Vân…”
“Ba tỷ!” Cô ngước về phía anh ta, đột nhiên mở miệng.
Mộ Bạch ngẩn người, lập tức hiểu rõ mà hỏi thêm: “Cô muốn khi nào?”
Ba tỷ này, tất nhiên là tin tức ly hôn của cô và Hoắc Ảnh Quân.
Như vậy, có phải là đã nắm chắc thời gian rồi không?
Có thể đoán ra được, thời gian chuẩn xác cô muốn rời khỏi anh ta là lúc nào!
“Sẽ nhanh thôi! Anh chuẩn bị trước cho tốt đi!” Dứt lời, cô đứng lên: “Tôi còn có việc, phải đi trước!”
“Vân Tử Lăng!” Đúng lúc này, Mộ Bạch lại gọi tên của cô.
Vân Tử Lăng dừng bước, nhưng không quay mặt lại.
“Cô thật sự… không hề có chút cảm xúc nào với anh ta ư? Tôi thấy trên tin tức, anh ta… thực sự rất để ý đến cô!”
Những lời này, Mộ Bạch hỏi ra nhưng lại hơi thấp thỏm.
Chỉ có điều, là bạn thân với người kia.
Nên anh biết, người đàn ông này chắc chắn muốn biết đáp án.
“Không có!”
Mãi lâu sau, cô lạnh lùng bỏ lại hai chữ.
Sau đó lập tức rời khỏi quán cà phê.
Mộ Bạch nhìn về phía chiếc ghế sô pha, cầm lấy điện thoại di động: “A lô… Chuyện kia, Ảnh Quân, tôi…”
“Tút tút tút” Còn chưa kịp nói xong, đối phương đã tắt máy rồi.
Mộ Bạch nhìn vào chiếc điện thoại đã bị tắt máy kia, đành đỡ trán.
Vân Tử Lăng, cô tự cầu phúc đi!
Vân Tử Lăng cũng không biết Hoắc Ảnh Quân đã nghe được nội dung qua cuộc điện thoại.
Sau khi rời khỏi quán cà phê, cô ngước nhìn lên bầu trời.
Bên ngoài thời tiết âm u, giống như lúc nào cũng có thể mưa to được vậy.
Nhưng cô cũng không muốn về nhà.
Giờ phút này, tâm trạng của cô chẳng khác gì thời tiết hiện tại là bao, vô cùng u tối.
Hai tay cô ôm lấy cánh tay mình, chầm chậm bước đi trên đường.
‘Cô thật sự không hề có chút cảm giác nào với anh ta ư?’
‘Về sau anh sẽ bảo vệ em, đừng sợ!’
‘Em có bị thương không? Mau cho anh xem!’
Trong đầu, mấy lời này cứ quanh quẩn trong suy nghĩ của cô, cô không thể khống chế nổi.
Điều này khiến cô càng nhíu chặt mày lại.
Đúng lúc này, từng giọt mưa lớn cứ như vậy trút xuống.
Đám người vốn đi xung quanh cô, giờ đây đột nhiên chạy đi trú hết cả.
Còn cô cứ đứng đó, chẳng hề động.
Người qua đường càng vội vàng, cô lại càng lặng lẽ, như một nét đối lập rõ ràng.
‘Tử Lăng à. Con mà đi là lạc đấy nhé. Đừng có đi loạn, cứ đứng tại chỗ, chờ mẹ tới tìm con, có nhớ chưa?’
Trong nháy mắt này, cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình bị lạc đường.
Cô nên đi đâu đây?
Nên đi về đâu bây giờ?
Đôi mắt cô từ từ rũ xuống.
Cô cô đơn giống như một con nai con mất đi phương hướng.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc ô màu đen đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu, che đi làn mưa như chút cho cô…