Chương : Tối hôm đó, không phải là em đúng không.
Có một chiếc dù màu đen trên đầu che mưa, Vân Tử Lăng ngơ ngác ngước mắt lên, tiếp theo đập vào mắt cô là một đôi mắt dịu dàng.
“Tử Lăng, em bị làm sao vậy?”
“Anh Niệm Quang…”
Vân Tử Lăng có chút ngỡ ngàng, nhưng trong tìm thức, vẫn thì thào.
“Mưa lớn như vậy, tại sao em lại đứng đây dầm mưa? Đi, mau lên xe đi!” Mộ Niệm Quang vội dìu cô lên xe.
Lúc nãy khi anh ta lái xe ngang qua đây, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Mưa lớn như vậy, cô còn đứng ngây ra đó, dường như có chút mờ mịt.
Điều này khiến anh ta quay lại nhìn, ở đây không thể dừng xe, nên mới dùng cầm dù chạy đến đây.
Vân Tử Lăng còn chưa đi đến bên chiếc xe, thì những chiếc xe phía sau không ngừng bóp còi thúc giục, thậm chí còn có tiếng mắng chửi.
Mộ Niệm Quang nghiêng người xin lỗi, sau đó mở cửa xe bên ghế phụ, và thắt dây an toàn cho cô.
Một giây tiếp theo, nhanh chóng khởi động xe, lái xe đi.
Những hạt mưa lớn đập vào cửa sổ, phát ra những tiếng ‘lách cách,’ khiến Vân Tử Lăng khôi phục tinh thần.
“Anh đưa em về nhà họ Hoắc được không?” Anh ta đang hỏi cô có đồng ý không.
“Em không muốn về đó…”
Giọng cô có chút chán nản.
Mộ Niệm Quang có chút kinh ngạc, nắm chặt vô lăng nhìn về phía cô, hỏi: “Vậy em muốn đi đâu?”
Vân Tử Lăng ánh mắt lại nhìn về phía cửa sổ, sau đó thờ ơ nói: “Em muốn về thành phố Đông Dương!”
Thành phố Đông Dương!
Bây giờ?
Mộ Niệm Quang không nói chuyện nữa, nhưng anh ta đã rẽ ở ngã tư phía trước.
Đó là đường cao tốc bắt buộc phải đi qua.
Mà bên kia, Hoắc Ảnh Quân liền nhanh chóng lái xe đến chỗ Vân Tử Lăng vừa rời đi, nhưng không gặp được cô.
“Quách Sở Tiêu, trong năm phút, tôi muốn biết vị trí bây giờ của cô ấy!” Cả gương mặt của người đàn ông đều u ám, so với bầu trời còn muốn u ám hơn.
Quách Sở Tiêu nhận được điện thoại, nhanh chóng phái người đi kiểm tra.
Hoắc Ảnh Quân dừng xe bên đường, mở cửa sổ, hút thuốc một cách khó chịu.
Mà đúng lúc này, có hai cô gái xinh đẹp đang cầm dù, chỉ tay về phía sau chiếc xe sang trọng.
Một giây sau, hai cô gái lấy can đảm chạy qua, cười tươi như hoa, nói : “Anh trai à, chúng tôi từ bên ngoài đến đây đi du lịch, không ngờ gặp phải trời mưa lớn, bây giờ lại không đón được xe, anh có thể cho chúng tôi đi nhờ một chuyến không?”
Hai cô gái này đang rất nổi tiếng trên mạng, đứng ở trên đường, đã thu hút rất nhiều sự chú ý của những chiếc xe sang trọng.
Quan trọng là, giọng của hai cô gái này rất đặc biệt.
“Anh trai à có thể kết bạn zalo được không?” Giọng của cô gái còn lại cũng rất dịu dàng.
“Cút!” Người đàn ông thờ ơ thậm chí cũng chưa từng nhìn họ, mà lạnh lùng vô tình nói ra một chữ như vậy.
Đột nhiên, chữ này khiến hai cô gái cũng ngây người.
Thật hung dữ!
Điện thoại vang lên trong chiếc xe sang trọng ‘Reng reng.’
Hoắc Ảnh Quân nhấn nút trả lời.
“Tổng giám đốc Hoắc, bây giờ mợ chủ đang ở trên đường cao tốc, chiếc xe đang chỉ về hướng thành phố Đông Dương, mà…Người lái xe là…Mộ Niệm Quang.” Quách Sở Tiêu run rẩy nói.
Nghe vậy, Hoắc Ảnh Quânliền cúp điện thoại.
Sau đó ‘bùm’ một tiếng, chiếc xe tăng tốc chạy như bay.
Nước trên đường bắn tung tóe lên người hai cô gái, trông rất xấu hổ.
——
Hơn hai tiếng sau.
Đã đến thành phố.
Tuy thành phố Đông Dương trời không mưa, nhưng thời tiết cũng ảm đạm không kém.
Vân Tử Lăng đứng trước ngôi nhà cũ mình từng ở, cả người ngây ngốc.
Nhà đâu?
Nhà của cô đâu?
Tại sao lại là một vườn rau?
“Tử Lăng, về rồi à?” Thím bên cạnh thấy vậy chào hỏi cô.
“Nhà thím Vương ở đâu? Tại sai không thấy nhà cháu?”Vân Tử Lăng có chút lo lắng.
Lúc đầu cô bán nhà, nhưng đã ký hợp đồng, yêu cầu dù thế nào cũng không được tháo dỡ.
Bởi vì, lúc nào cô cũng có thể mua lại.
Tuy nhiên, bây giờ thì sao?
Nhà của cô đâu rồi?
“A, chứ không phải cháu cho người phá sao?” Thím Vương có chút hiếu kỳ hỏi, “Nhưng nhà cháu phá rồi, tại sao lại không xây lại, chúng tôi thấy nhà cháu để trống không làm gì, nên mới dùng để trồng rau, hôm nay cháu trở về có phải muốn xây lại không?”
Vân Tử Lăng không nói chuyện, siết chặt hai tay.
Vân Tử Diễm!
Là Vân Tử Diễm đã làm chuyện này.
Cô ta đã hoàn toàn chặt đứt hy vọng cuối cùng của cô!
“Tử Lăng, cháu không sao chứ?” Thím Vương sắc mặt cô không đúng, không thể không hỏi.
Vân Tử Lăng không nói gì, xoay người rời đi.
“Thật ngại quá thím Vương!” Nói xong, Mộ Niệm Quang liền đuổi theo.
Thím Vương nhíu mày, chàng thanh niên sao lại quen thuộc như vậy?
Vân Tử Lăng chạy một hơi đến ngọn núi phía sau, đây là nơi mà lúc nhỏ cô thích đến nhất.
Ở đây có một cây bạch dương rất lớn, nếu đứng đây có thể nhìn thấy rất cao, âm thanh vẫn truyền rất xa.
Cho nên, đây cũng là ‘khu vườn bí mật’ của cô.
Cô hít một hơi chạy lên đỉnh đồi, thở mấy hơi, sau đó liền mở miệng hét lớn: “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại muốn phá hủy niệm tưởng cuối cùng của tôi? Rốt cuộc chị hận tôi đến mức nào chứ?”
Mộ Niệm Quang đứng sau lưng cô, không bước lên phía trước, cũng không biết làm sao để an ủi cô.
Vân Tử Lăng ngồi trêm mặt đất, khoanh hai tay lại, khóc lên.
Tại sao…
Tại sao phải làm như vậy?
Mộ Niệm Quang chậm rãi đi qua, ngồi bên cạnh cô, liền đưa tay nhặt một bông bồ công anh đưa cho cô.
“Đây, anh nhớ trước đây lúc còn nhỏ em rất thích chơi cái này.”
Vân Tử Lăng ngẩng đầu lên nhìn bông bồ công anh, hơi sửng sờ.
“Anh nhớ em từng nói, khi tâm trạng không tốt, lấy một bông bồ công anh thổi lên trời, như vậy mọi buồn phiền cũng sẽ được thổi bay đi!” Anh ta nói với một nụ cười dịu dàng.
Vân Tử Lăng cầm lấy bông bồ công anh, đột nhiên thổi một hơi.
Những bông hoa trắng muốt liền bay lên theo chiều gió.
Đột nhiên, cô cười nhạt một tiếng.
Nụ cười này, dường như khiến Mộ Niệm Quang nhìn thấy ánh mặt trời.
“Tử Lăng, đi cùng với anh, đi ra nước ngoài!”
Nhất thời không nhịn được, anh ta lại lần nữa lên tiếng.
Vân Tử Lăng quay đầu lại ngây người, nhìn anh ta.
Mộ Niệm Quang cũng quay đầu lại nhìn cô, nắm lấy tay cô: “Ly hôn với anh ta, đi cùng anh được không? Em đã hứa với anh!”
Vân Tử Lăng nhíu mày, từ từ rụt tay lại.
Cô đã hứa…
Nhưng đó là Tử Diễm…
Nhưng câu này, cô không định nói ra.
Cũng không dám nói ra.
Anh ta là một người kiêu ngạo, nếu như biết được sự thật.
Cô cũng không dám nghĩ đến hậu quả sẽ như thế nào!
Không khí có chút xấu hổ.
Vân Tử Lăng không nói chuyện, chắp tay vào nhau, nhổ cỏ bên cạnh anh ta.
“Anh Niệm Quang, chúng ta trở về đi, hình như trời sắp mưa rồi!”
Cô liền đổi chủ đề, sau đó định đứng lên.
“Tối hôm đó, không phải là em đúng không?” Đột nhiên, Mộ Niệm Quang mở miệng.
Vân Tử Lăng dừng tay đang phủi bụi, lập tức, kinh ngạc nhìn về phía Mộ Niệm Quang.
Thấy vậy, Mộ Niệm Quang cười khổ: “Em biết mà, đúng không? Em biết tối hôm đó xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Vân Tử Lăng có chút né tránh, vội đứng thẳng người, giọng nói có chút run rẩy: “Em không biết anh đang nói gì.”
Mộ Niệm Quang cười nhạt, ánh mắt có chút mất mát: “Tử Lăng, mỗi lần em nói dối thì en sẽ không dám nhìn anh…”
Vân Tử Lăng cụp mắt xuống, cả người cứng đờ.
Thấy vậy, ánh mắt Mộ Niệm Quang cũng đột nhiên mờ đi.
Vân Tử Lăng không nghe thấy âm thanh nào, liền nhìn về anh ta.
Nhìn thoáng qua, phát hiện sắc mặt anh ta cũng không ổn.
“Anh không ngốc, Tử Lăng, anh không ngốc như vậy!” Nói xong, giọng anh ta có chút nghẹn ngào: “Mấy ngày nay anh cũng nhìn thấy ân oán của em và chị gái, anh cũng điều tra rất nhiều thông tin, thậm chí mấy ngày trước anh đến nhà họ Vân tìm em, nhìn thấy Hoắc Ảnh Quân ôm cô ta, anh mới đột nhiên nhận ra, hai người…Giống hệt nhau..”
Nói xong, anh ta nhiu mày.
“Lúc này, anh không muốn nghĩ đến nữa, phản ứng và sự trầm mặc của em lúc nãy, thì anh đã biết câu trả lời” Nói xong, anh ta nở nụ cười bất lực, thậm chí còn tự giễu mình: “Cũng phải, Tử Lăng trong ký ức của anh, không chủ động với người khác như vậy…”
“Anh Niệm Quang…” Vân Tử Lăng có chút khó chịu, nhưng không biết nên nói gì.
“Anh ta có thể phân biệt được hai người đúng không?” Đột nhiên, ánh mắt Mộ Niệm Quang nhìn cô có chút khẩn trương.
Vân Tử Lăng không nói chuyện, trong đầu nhớ đến chuyện mình bị bắt cóc.
Anh ấy, đã nhận ra sự khác biệt giữa cô và Vân Tử Diễm!
Thấy cô trầm mặc, Mộ Niệm Quang đã biết câu trả lời.
“Tử Lăng, em đừng rời khỏi Hoắc Ảnh Quân!”
“Cái gì?”
Mộ Niệm Quang nhìn cô cười, nụ cười này rất chua xót: “Em đừng rời khỏi anh ta, em có biết, phải yêu một người rất sâu đậm, mới có thể nhận ra sự khác nhau của hai người?”
Nghe như vậy, tâm trạng cô vô cùng hỗn loạn, nhất thời không cảm giác vô cùng phức tạp.
Đây là ý gì chứ?
“Anh nghĩ, có lẽ anh ta yêu em!”
Trái tim cô như thắt lại vì câu nói này.
Nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
Ánh mắt Mộ Niệm Quang trầm xuống, lông mi dài che dấu đau lòng.
“Anh Niệm Quang, anh đừng như vậy…”
Lại ngẩng đầu lên, khóe miệng Mộ Niệm Quang nở nụ cười, “Đồ ngốc, biểu cảm này của em là gì, em yên tâm, em sẽ mãi mãi là anh trai của em, anh Niệm Quang của em, bất luận xảy ra chuyện gì, bất luận lúc nào em cần đến anh, anh đều sẽ xuất hiện bên cạnh em!”
Nói xong, anh ta cười một tiếng: “Cái đó, trời sắp mưa rồi, khó trở về được, em đứng đây xem một chút, anh đi lấy dù đến!”
Nói xong, anh ta liền vọi vàng xoay người rời đi.
Không ai nhìn thấy, lúc Mộ Niệm Quang xoay người, nước mắt cũng không kiềm được mà rơi xuống…
Tâm trạng của Vân Tử Lăng cũng rất khó chịu.
Xoay người, nước mắt của cô cũng không kiềm được mà rơi xuống.
Giơ tay lên môi, cô lại hét lên lần nữa: “Rốt cuộc thì lúc nào tôi mới có thể kết thúc được cuộc sống như vậy, đến khi nào tôi mới có thể rời khỏi thành phố Nam Dương….”
“Em muốn đi đâu?” Có một giọng nói, giọng nói trầm ấm từ phía sau truyền đến.
Vân Tử Lăng giật mình, sau đó quay lại nhìn.
Nhìn thấy, cô liền ngây người.
Hoắc Ảnh Quân?
Tại sao anh ấy lại ở đây?
Sắc mặt người đàn ông cũng tối sầm vì câu nói này.
Ngay lập tức, tức giận bước lên phía trước, khi Vân Tử Lăng chưa kịp phản ứng, đã nhanh chóng nắm lấy cằm cô, và hôn lên môi cô một cách mãnh liệt…
Còn chưa dừng lại, đến khi cô không thở được nữa, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông lại vang bên tai cô” Vân Tử Lăng, tôi đã nói qua, em đừng hòng rời khỏi tôi, cả đời này cũng đừng nghĩ đến!”
Khi Vân Tử Lăng phản ứng lại, sau đó lạnh lùng nói: “Hoắc Ảnh Quân, rốt cuộc anh có ý gì chứ, anh muốn thể hiện mình thâm tình như thế nào sao?”
Nghe vậy, Hoắc Ảnh Quân buông cô ra, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Vân Tử Lăng của bình tĩnh nhìn anh ấy.
Lửa giận trong mắt người đàn ông càng lúc càng lớn hơn, trên trán của nổi gân xanh.
“Cho nên, em muốn cùng người đàn ông đó đi Pháp? Có phải không?”
Giọng điệu của anh ấy đã cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn nghe ra một chút run rẫy.
‘Em đừng rời khỏi anh ấy, em có biết, phải yêu một người rất sâu đậm, mới có thể nhận ra sự khác nhau giữa hai người?’
‘Anh nghĩ, có lẽ anh ta yêu em!’
Những lời nói của Mộ Niệm Quang, giống như một máy đọc lại, không ngừng lập đi lập lại trong đầu cô.
Mà trái tim cô, không kìm chế được cũng có chút đau xót.
Nhưng mà, một giây tiếp theo, sắc mặt của tôi cũng lạnh xuống, liền lạnh nhạt nói: “Hãy dành một chút thời gian để ly hôn đi!”
Giây phút này.
Cô không muốn cùng người đàn ông này dây dưa nữa.
Cô có chút sợ hãi.
Loại sợ hãi này, từ trước đến giờ chưa từng có.
Vậy nên cô muốn nhanh chóng rời khỏi anh ấy.
Dường như, chỉ có cách này cô mới có thể an tâm được.
“A!” Người đàn ông đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Sau đó, một nắm đấm ‘bang’ vang lên.
Nó đập mạnh vào cây bạch dương sau lưng cô.
“Ông đây nói cho em biết, cả đời này, em đừng hòng muốn ly hôn với tôi!”
Tất cả sự nhẫn nại trong mắt anh ấy trong thời gian này đều bộc phát ra, như một ngọn lửa rực cháy không ngừng.
Đây cũng là lần đầu tiên anh ấy tức giận mà nói những lời thô tục này.
Trong một lúc, Vân Tử Lăng cũng ngây người.
Hoắc Ảnh Quân cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, đôi mắt anh ấy từ từ tràn đầy đau khổ, và vô cùng tự ti: “Tôi thật sự khiến em không thể chịu nổi sao? Chính là như vậy… Khiến em muốn chạy trốn?”
Đột nhiên, trái tim cô như bị chích điện, luồng điện chạy khắp người cả người cô…
Nhất thời, bước chân của cô có chút không ổn định.
Cả cơ thể đập mạnh vào cây bạch dương.
Nhưng cô không hề cảm thấy đau chút nào.
Bởi vì, bàn tay người đàn ông, dường như vô thức đã duỗi ra, trước khi cô bị đụng vào.
Sau lưng cô đụng vào lòng bàn tay của anh ấy…
“Hoắc Ảnh Quân…”
Sắc mặt người đàn ông tái nhợt, thêm vào mấy ngày nay không được ngủ ngon, cả người trông rất mệt mỏi.
Tuy nhiên, ngay cả khi trông anh có chút nhếch nhác.
Thì lúc này, anh vẫn nở một nụ cười bức ép cô: “Vậy phải làm sao, anh đã nói rồi… Có thể em sẽ càng ghét anh hơn…Nhưng anh thật sự không muốn để em rời khỏi, một chút cũng không muốn!”
Vừa nói xong, tay của anh ấy đặt sau lưng cô, liền ôm chặt cô vào lòng mình.
Giọng nói cũng run lên: “Tôi phải làm gì với em?”
Người đàn ông cụp mắt xuống, trong đôi mắt chứa đầy sự đau đớn…
Anh nên làm sao?
Rốt cuộc anh nên làm sao mới tốt?