CHƯƠNG 1766 Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tầm Chiêu, mặt anh không cảm xúc, ánh mắt cũng có chút lạnh lùng, ngoài ra… không có gì đặc biệt cả. Cô hoài nghi, không biết có phải Dương Tầm Chiêu đang cố ý không, anh căn bản không hề tức giận, nhưng khi Dương Tầm Chiêu nhìn thẳng vào cô, cô luôn cảm thấy rất chột dạ. Nhìn Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu liếc mắt đưa tình, Mặc Thành đưa tay đỡ trán, anh ta không nên ở đây phải không? Sao lại có vẻ dư thừa rõ ràng như thế? Rõ ràng anh ta không làm gì cả nhưng vẫn có cảm giác mình bị chĩa mũi nhọn vào! Mặc Thành ho “khụ” một tiếng, Dương Tầm Chiêu thu hồi ánh mắt, Hàn Nhã Thanh cảm thấy như mình được giải phóng vậy, cô nhìn Trương Minh Hoàng vẫn luôn nhìn chằm chằm cô đầy nghiền ngẫm, nở một nụ cười nhẹ, mang theo một ít ngượng ngùng. Không hiểu sao cô cảm thấy hơi thân thiết với Trương Minh Hoàng, người này lạnh lùng, trên mặt cũng không có nét cười, ánh mắt lại lạnh như hồ băng sâu thẳm, dù gặp sóng dữ cũng không sợ hãi, cái lạnh này toát ra từ tận đáy lòng. Dù là trước mặt Mặc Thành, hay trước mặt Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo mà ông nói ông rất thích thì cũng đều như thế, có thể thấy được con người thật của ông càng lạnh lùng hơn, thậm chí là không có chút tình cảm nào. Hàn Nhã Thanh vốn dĩ sẽ không có cảm giác gì với loại người này, càng sẽ không nghĩ cách chủ động tiếp cận, nhưng… Trương Minh Hoàng lại là ngoại lệ. Hàn Nhã Thanh không thích ngoại lệ, ngoại lệ có nghĩa là cô cần phải tốn rất nhiều tâm trí tiếp xúc với người này, nhưng Trương Minh Hoàng lại không cho cô cảm giác như thế. Hàn Nhã Thanh dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Trương Minh Hoàng. Đúng thế… không sai, cảm giác của cô đối với Trương Minh Hoàng thật sự không giống với những người khác. Sự lạnh lùng của Trương Minh Hoàng khiến cô cảm thấy mình có thể tiếp thu được, thậm chí còn cảm thấy người này vốn dĩ nên như thế. Ông không cần phải thân thiết với người khác, bởi vì không có ai có thể đứng bên cạnh ông, ông không cần cười với người khác, vì không có ai xứng đáng để ông nở nụ cười cả. Sự lạnh lùng, xa cách của ông không phải bởi vì ông cố ý làm thế, mà là… ông vốn dĩ đã thế rồi. Đối với Trương Minh Hoàng, Hàn Nhã Thanh có một cảm giác rất khác lạ, rất thân thiết, hơn nữa… rất muốn tìm hiểu, tiếp xúc. Đây là cảm giác cô chưa từng có với người khác, giống như tự nhiên đã nên như thế, càng đáng sợ hơn là, Hàn Nhã Thanh phát hiện mình không ghét loại cảm giác này mà còn có chút vui sướng, kích động nữa! Hàn Nhã Thanh không thích loại cảm giác này, vốn dĩ cô muốn đè nén lại, nhưng sau đó nghĩ lại, cô không cần thiết phải thế, nói không chừng sẽ phản tác dụng, chi bằng thuận theo tự nhiên đi. Huống chi Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo rất thân thiết với Trương Minh Hoàng, cô cũng không bài xích Trương Minh Hoàng, ở chung hòa hợp cũng rất tốt. Cảm nhận của Dương Tầm Chiêu đối với Trương Minh Hoàng và Mặc Thành rất bình thường, dù đây có là thành chủ và Thiếu chủ Quỷ Vực Chi Thành thì anh cũng không cảm thấy gì nhiều. Theo anh thấy, Trương Minh Hoàng và Mặc Thành mạnh khác với Quỷ Vực Chi Thành, mà người anh phải làm quen không chỉ là thành chủ và Thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành, mà là Trương Minh Hoàng và Mặc Thành. Sự bình tĩnh của Dương Tầm Chiêu ở một mức độ nhất định nào đó đã lấy được lòng Trương Minh Hoàng, anh không kiêu ngạo, không siểm nịnh khiến cho Trương Minh Hoàng cảm thấy người này rất tự biết mình. Ông đã ngồi trên vị trí thành chủ Quỷ Vực Chi Thành quá lâu rồi, đã nhìn quen rất nhiều nịnh nọt và sùng bái. Mà một thanh niên tuổi đời còn trẻ đột nhiên nhìn thấy ông lại vẫn có thể duy trì phong độ của mình, dù không nói gì, không làm gì nhưng cũng không hề nôn nóng, giống như anh mới chính là chủ nhân của nơi này. Trương Minh Hoàng thích những người như thế, chỉ là… khi muốn cư xử với Dương Tầm Chiêu như con rể của mình thì ông lại cảm thấy hơi rối rắm. Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo ngoan ngoãn ngồi một bên, tâm trạng của hai đứa hoàn toàn không giống nhau. Đường Minh Hạo có hơi lo lắng, cậu bé biết Trương Minh Hoàng và Dương Tầm Chiêu đang âm thầm quan sát, đánh giá lẫn nhau, chỉ là trên mặt hai người đều không tỏ vẻ gì thôi, khiến cậu bé không thể nhận ra rốt cuộc họ có vừa mắt nhau không. Đường Vũ Kỳ lại rất vui vẻ, cô bé cảm thấy không khí bên cạnh mình thật thoải mái, mẹ dịu dàng, ba không tức giận, ông ngoại hiền hòa, còn về phần chú Mặc Thành… tâm trạng chú Mặc Thành không nằm trong phạm vi suy xét của cô bé. Trong khi đó, người không được Đường Vũ Kỳ để ý là Mặc Thành, ngược lại là người tùy ý nhất. Anh ta không hiểu gì về Dương Tầm Chiêu, lòng thù địch vừa rồi trực tiếp bị anh ta xem nhẹ, lòng thù địch của Dương Tầm Chiêu đơn giản là vì Hàn Nhã Thanh, bây giờ xem ra tình cảm giữa hai người Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu rất sâu đậm, người khác không thể xen vào được. Mặc dù bây giờ Dương Tầm Chiêu đang tức giận, nhưng đoán chừng chỉ một lát là không sao, anh ta không cần phải đi kiếm chuyện nữa. Đối với Hàn Nhã Thanh thì lại càng đơn giản rồi, cô con gái của ba nuôi, ba nuôi nhận thì anh ta liền nhận, ba nuôi không nhận thì coi như anh ta làm quen với một người bạn mới là được rồi, không cần phải nghĩ nhiều.