CHƯƠNG 1767 Mặc Thành cảm thấy chỉ cần anh ta không ôm bất cứ suy nghĩ không nên có nào với Hàn Nhã Thanh thì Dương Tầm Chiêu và Trương Minh Hoàng sẽ không đếm xỉa tới anh ta, vậy nên anh ta rất tùy ý. Dương Tầm Chiêu biết Trương Minh Hoàng tới nơi này là vì tìm kiếm con gái, vậy nên anh cũng không nói tới vấn đề này mà chỉ hỏi ông có hứng thú đi ra ngoài thăm thú không, “Thập Dạ Tàng” mười năm một lần, lần này được tổ chức ở đây. “Thập Dạ Tàng” là một buổi bán đấu giá hoàn toàn không phân thân phận, người của hai giới hắc đạo, bạch đạo đều sẽ tới. Nghe nói mỗi lần đều sẽ xuất hiện những vật hiếm lạ, điều duy nhất bất tiện chính là địa điểm tổ chức buổi đấu giá này không xác định. Trương Minh Hoàng không thiếu thứ gì, chuyện ông hy vọng nhất lúc này chính là chứng minh Hàn Nhã Thanh là con gái mình, như thế ông liền có thể giải quyết được một chuyện phiền lòng, còn về những chuyện khác, ông không hề suy nghĩ nhiều. “Tổ chức khi nào?” Mặc Thành thì lại có phần hứng thú, anh ta cũng đã nghe nói về buổi đấu giá này rồi, nghe nói lúc mới bắt đầu “Thập Dạ tàng” là chỉ về một người, sau này liền biến thành một buổi đấu giá đặc biệt, rất nhiều đồ vật chưa từng xuất hiện đều sẽ xuất hiện trong buổi đấu giá này. Vì vậy, có rất nhiều nhà sưu tầm quan tâm đến cuộc đấu giá này, thậm chí, có người còn tốn rất nhiều công sức để đi tìm. Lúc trước Mặc Thành đã nghe nói qua, rất có hứng thú với chuyện này. Nhưng vì mười năm mới có một lần nên anh ta không muốn chờ, cũng không có ý định chờ. Vốn dĩ anh ta cũng sắp quên rồi thì nay lại bất chợt nghe đến, lại bị gợi lên hứng thú, vì vậy nhất định muốn đi xem thử mới được. Rốt cuộc thì… anh ta muốn biết đó là món thương phẩm đặc thù đến mức nào mới có thể tác động đến cả Thập Dạ Tàng, mười năm mới tổ chức một lần, còn thu hút nhiều người háo hức đổ xô đến xem như vậy. “Sắp rồi.” Dương Tầm Chiêu nói tiếp: “Tôi cũng đột nhiên nhận được tin tức thôi. Nghe nói lần này Thập Dạ Tàng tổ chức đấu giá ở đây là vì có người giới thiệu.” Mặc Thành cảm thấy kỳ lạ, có người giới thiệu? Chẳng lẽ không phải là ở đây có thứ làm cho Thập Dạ Tàng cảm thấy hứng thú à? Nghe nói mỗi lần Thập Dạ Tàng xác định chỗ tổ chức bán đấu giá đều chỉ do một nguyên nhân duy nhất là vì ở chỗ đó có thứ khiến họ thấy hứng thú. Ngoài bán đấu giá thì Thập Dạ Tàng còn thực hiện các cuộc giao dịch. Ai có thể ảnh hưởng đến Thập Dạ Tàng đây? Mặc Thành rất tò mò, cực kỳ muốn tìm hiểu cho rõ. “Tôi không quan tâm lắm đến bộ sưu tầm Thập Dạ Tàng cất giữ, nhưng… cái người giới thiệu cho họ khiến tôi thấy rất có hứng thú!” Mặc Thành nói với vẻ hứng trí bừng bừng. Quá thú vị, không ngờ lại có người có thể tác động được đến Thập Dạ Tàng. Lúc trước anh ta đã từng phái người điều tra. Tổ chức này ẩn nấp rất tốt, trong cả hai giới hắc đạo bạch đạo đều có mặt họ, mỗi lần bắt được cái đuôi của họ thì đều không thấy được đến một cái bóng. Mặc Thành không muốn sử dụng quá nhiều thế lực của Quỷ Vực Chi Thành chỉ vì lý do cá nhân, vì vậy mấy năm nay vẫn mãi không tìm được. Bây giờ có cơ hội tìm hiểu về họ thì đương nhiên anh ta sẽ không bỏ lỡ. Dương Tầm Chiêu thầm cân nhắc, thật ra anh cũng rất quan tâm đến người này. Thời gian và địa điểm tổ chức của Thập Dạ Tàng sẽ không được công bố chóng vánh như vậy, thường chỉ trong khoảng mười ngày. Nhưng lần này còn cách thời gian tổ chức tận một tháng mà anh đã nhận được tin tức, không thể nói là không kỳ lạ. Thậm chí, Dương Tầm Chiêu còn mơ hồ cảm giác được là có người cố ý truyền tin tức đến cho anh, mục đích là gì thì… anh chưa nghĩ ra. Quan hệ giữa anh và Thập Dạ Tàng có thể nói là bắn đại bác cũng không tới, không hề có xung đột lợi ích gì. Hơn nữa, ở một mức độ nào đó thì tổ chức này hoàn toàn không có khái niệm về đạo đức nghề nghiệp. Họ không chịu trách nhiệm về những thứ được đấu giá, mọi tranh chấp phát sinh sau đó hoàn toàn không ở trong phạm vi cân nhắc của họ. Nghe nói, có một lần, đồ bán đấu giá của Thập Dạ Tàng là do người khác đưa đến để cầm cố, chủ nhân thật sự của món đồ muốn mua lại, nhưng đồ đã bị bán đấu giá mất rồi, còn gây ra một trận tranh chấp không nhỏ. Vậy mà Thập Dạ Tàng lại không hề nói một câu nào. Dương Tầm Chiêu đưa ra đề nghị này cũng là vì muốn xem thử có phải chuyện này có liên quan đến Quỷ Vực Chi Thành không. Tin tức này được đưa tới quá kỳ lạ, gần như chỉ trong vòng một ngày toàn bộ giới thượng lưu đều đã biết tin. Nhưng tin tức duy nhất mọi người biết được cũng chỉ là Thập Dạ Tàng sẽ tổ chức đấu giá ở đây, còn địa điểm và thời gian cụ thể thì đều không có. Cách làm này rất khác với tác phong trước đó của Thập Dạ Tàng. Bây giờ đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió nên Dương Tầm Chiêu không thể không suy nghĩ cặn kẽ hơn. Nếu nói gần đây có chuyện gì đặc biệt thì có lẽ chính là việc Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo làm quen với Trương Minh Hoàng và Mặc Thành. Quỷ Vực Chi Thành cũng là một tổ chức thần bí, nói không chừng lại có quan hệ với Thập Dạ Tàng. Nhưng thái độ của Mặc Thành lại cho thấy giữa hai bên không có mối liên hệ gì khiến trong lòng Dương Tầm Chiêu cũng phải suy tính nhiều hơn. “Tôi cũng rất có hứng thú với Thập Dạ Tàng, nếu không thì chúng ta cùng đi?” Dương Tầm Chiêu đề nghị. Mặc Thành đã nói ra rồi thì thà rằng anh cứ giúp người ta một cái ơn. Huống chi, nếu thật sự có liên quan đến Quỷ Vực Chi Thành thì đến lúc đấu giá cũng có thể nhìn ra được. “Ừ.” Mặc Thành đồng ý, còn khuyến khích Trương Minh Hoàng cùng đi. Trương Minh Hoàng nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, Mặc Thành lập tức câm miệng. Không phải là anh ta đang tính toán thay cho ba nuôi sao? Có cơ hội tiếp xúc với Hàn Nhã Thanh thì sao lại bỏ qua chứ?