CHƯƠNG 1827 Liễu Ảnh kinh ngạc trước giác quan thứ sáu nhạy cảm và thần thánh của phụ nữ, thấy hơi hứng thú với An Kỳ: “Vậy vì sao cô lại hỏi những điều này?” Nếu là mấy ngày trước đây, Liễu Ảnh sẽ không đời nào nói chuyện với bọn họ, dù có đụng phải người có duyên gặp mặt một lần như An Kỳ trên đường, hay cô ta tới tận nhà thì cô cũng sẽ không nói thêm dù chỉ một câu. Nhưng bởi tâm trạng gần đây khá tốt, hiện giờ nhắc tới chuyện này cảm thấy cũng không có gì tệ lắm, cô còn cảm giác mình sẽ nghe được vài chuyện khác nữa. “Thực ra, tôi chỉ muốn biết cô có phải người trong lòng tổng giám đốc Tư Đồ hay không? Tôi muốn cảm ơn cô.” An Kỳ nói nghiêm túc, ánh mắt thiết tha. Liễu Ảnh suy nghĩ rồi nói: “Nếu cô mong là vậy thì có lẽ là vậy. Nếu như cô cảm thấy không phải thì đương nhiên là không phải rồi.” Lời nói nước đôi, hoàn toàn để tự An Kỳ đoán. An Kỳ hiểu, Liễu Ảnh đang để tự bản thân cô ta lựa chọn, cô không hề bận tâm việc có nên nói chuyện giữa mình và tổng giám đốc Tư Đồ với cô ta hay không. Trợ lý Giang nghĩ, Liễu Ảnh đã nói như vậy rồi, chắc An Kỳ sẽ không nhiều lời thêm đâu. Dù sao thì từ chối một nửa đã là từ chối rồi còn gì? Không cần phải tự chuốc vạ vào thân. Đáng tiếc, anh ta đã hiểu sai về An Kỳ rồi. Chuyện mà bản thân An Kỳ đã quyết định thì chắc chắn sẽ làm. Giống như bây giờ vậy, cô ta muốn nghiêm túc nói với Liễu Ảnh một số chuyện. Có lẽ thực sự là do giác quan thứ sáu thần thánh của phụ nữ, nên cô ta thấy được quá nhiều băn khoăn trong đôi mắt của Liễu Ảnh. Cô ta không nỡ để người phụ nữ xinh đẹp như thế này chịu quá nhiều đau thương. “Cô muốn biết nhiều hơn, hay ít đi?” An Kỳ nhìn Liễu Ảnh rồi hỏi. Có một vài chuyện, không thể nói rõ ràng thì chẳng thà không nói còn hơn. Nhưng khởi đầu giữa cô ta và Tư Đồ Không thực sự có hơi khó xử. Là người yêu của anh ta, chưa chắc Liễu Ảnh đã chịu đựng được. Cho nên cô ta muốn xin ý kiến Liễu Ảnh, hy vọng Liễu Ảnh có thể cho cô ta một lựa chọn. Như vậy thì cô ta có thể yên tâm nói ra hết tất cả, hoặc là giấu đi một số chuyện. Trái tim Trợ lý Giang căng như dây đàn, anh ta không biết hết toàn bộ chuyện ngày hôm đó, hai người không xảy ra quan hệ nhưng không có nghĩa là không xảy ra gì cả. Ai mà biết được Liễu Ảnh sẽ để ý điều gì chứ? Có khi nào sẽ kích động cô không? Nếu như lại phát tiết lên người tổng giám đốc thì người chịu khổ sẽ là mình đó! Trợ lý Giang cảm thấy, hôm nay chắc chắn là gặp vận xui rồi. Anh ta không nên cho An Kỳ đi cùng mới phải, đúng là cái đồ gây chuyện! Cứ ngồi yên đi, đừng có nói gì hết có được không? Cô ta và Liễu Ảnh thân thiết lắm à? Chỉ mới gặp mặt một lần thôi, cho dù có quen cũng không thể nói như vậy được! Không phải vì tổng giám đốc cho cô ta đi theo là có thể ngông nghênh như vậy! Trợ lý Giang cảm thấy vô cùng mệt mỏi, muốn chửi cho An Kỳ một trận. Liễu Ảnh nhìn An Kỳ, nên nói là cô ta không có mưu mô gì, hay là quá mưu mô đây? Nếu như không phải vì trông cô ta chẳng có chút ý đồ gì với Tư Đồ Không thì cô nhất định sẽ cho rằng An Kỳ là một người phụ nữ cao tay, biến tướng ép cô rời khỏi Tư Đồ Không. Đáng tiếc, bây giờ Liễu Ảnh đã không còn quan tâm đến chuyện giữa An Kỳ và Tư Đồ Không nữa rồi, vậy là cô dứt khoát không trả lời. Đúng lúc đã đến chỗ ở rồi, Liễu Ảnh liền gọi điện thoại cho mẹ Liễu đến đón mình. An Kỳ thấy Liễu Ảnh không hề có ý muốn nói chuyện thì cũng không cưỡng cầu nữa. Nói không chừng có một ngày nào đó Liễu Ảnh lại muốn nghe thì sao, ai mà biết được? Sau khi Liễu Ảnh xuống xe, Trợ lý Giang liền nhìn sang An Kỳ, ánh mắt có vẻ không tốt lắm: “Vừa rồi cô không nên nói nhiều như vậy.” An Kỳ không hiểu, hình như vừa rồi cô ta cũng không nói gì mà. Không phải là cô ta muốn nói mà đối phương không muốn nghe sao? Trợ lý Giang giận tím người. Cô gái này không hề biết tự lượng sức mình gì cả. Vừa rồi cô ta làm gì mà trong lòng không hiểu sao? “Tại sao cô lại nói nhiều với Liễu Ảnh như vậy? Lẽ ra không nên để cho bất cứ ai biết mối quan hệ của cô và tổng giám đốc mới phải chứ?” Trợ lý Giang lạnh lùng nói, dứt khoát dừng xe tại chỗ, không đưa cô ta đi tiếp nữa. An Kỳ đột nhiên nở nụ cười, cô ta nhìn Trợ lý Giang tỏ vẻ khiêu khích: “Anh nghĩ là tôi không nói thì cô ấy sẽ không biết, không nghi ngờ gì à?” “?” Trợ lý Giang tỏ vẻ không hiểu ý cô ta. An Kỳ mới gặp Liễu Ảnh một lần thì có gì để nghi ngờ? Giác quan thứ sáu của phụ nữ đáng sợ như vậy cơ à? “Với nhân viên mới nào tổng giám đốc Tư Đồ cũng đối xử tốt như vậy chắc? Vả lại, khi chúng tôi gặp mặt lần đầu tiên, anh cũng nói tôi là nhân viên mới, kiểu nhân viên mới nào mà lại được hưởng đãi ngộ đặc biệt như vậy? Cô ấy không nói, không có nghĩa là cô ấy không biết, không để ý.” An Kỳ thẳng thắn nói, ban đầu Trợ lý Giang cảm thấy cô ta nói không đúng, nghĩ rằng chắc hẳn Liễu Ảnh sẽ không nghi ngờ gì đâu, nhưng bây giờ bị An Kỳ nói như vậy, trong lòng cảm thấy lúc đó anh ta đúng là làm chuyện thừa thãi mà.