CHƯƠNG 1828 An Kỳ vẫn còn nhớ, lúc đó khi Trợ lý Giang nói cô ta là nhân viên mới, mặt Liễu Ảnh thoáng hiện vẻ ngạc nhiên và mất mát, sau đó mới thả lỏng. An Kỳ thầm nghĩ nhất định Liễu Ảnh có yêu tổng giám đốc Tư Đồ, nhưng tình cảm này bị đè nén quá sâu, đến mức chính cô còn không cảm giác được. Chỉ đến khi bị một điều gì đó kích thích, hoặc có thứ gì đó vượt quá mức nhận thức của cô thì mới có thể biểu hiện ra ngoài. An Kỳ muốn nói là vì cô ta không muốn Liễu Ảnh hiểu lầm, cũng muốn Liễu Ảnh biết rằng cô được một người khác yêu, yêu rất nghiêm túc. “Anh yên tâm đi, người khác không thể chen chân vào tình cảm giữa cô ấy và tổng giám đốc được đâu. Tôi chỉ thấy đau lòng cho cô ấy thôi, cảm thấy cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều.” Trong chuyện tình cảm, một người phụ nữ hạnh phúc hay không chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra. Hôm nay trông thần thái Liễu Ảnh tự nhiên, bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng cô ta vẫn luôn nhớ mãi trong lòng hình ảnh ngày hôm đó Liễu Ảnh rã rời, mệt mỏi. Tình cảm của cô ta đối với tổng giám đốc Tư Đồ ngoài biết ơn ra thì chẳng có kỳ vọng gì khác, một khi cô ta có quá nhiều tình cảm với tổng giám đốc Tư Đồ thì không chỉ là tự mình hại mình, mà còn khiến Liễu Ảnh đau lòng nữa. Cô ta không nên, cũng sẽ không bao giờ tiếp cận một người đàn ông đã có người trong lòng. “Lần sau đừng làm như vậy nữa, cũng không cần suy nghĩ nhiều làm gì. Chuyện cô cần làm là làm tốt công việc của mình, còn những chuyện khác thì không cần quan tâm.” Trợ lý Giang nhắc nhở đối phương. Có đôi khi càng giải thích sẽ càng không hay, càng phiền phức hơn. Chuyện tình cảm của hai người thì cứ để hai người tự giải quyết không phải là tốt sao? Người nào khác can thiệp vào chung quy cũng chỉ là người ngoài. An Kỳ nghiêng đầu nhìn sang, anh ta lo lắng cho mình sao? Sao trông lại không vui thế nhỉ? “Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.” Trợ lý Giang đã hiểu rõ An Kỳ sẽ không chen chân vào chuyện tình cảm của người khác. Nhưng gần vua như gần cọp, có rất nhiều chuyện, đặc biệt là chuyện tình cảm thì chỉ cần đứng nhìn là được, không nên làm quá nhiều. Nhưng cô nhóc này hình như lại không hiểu ra, rõ ràng anh ta cảm thấy bình thường cô ta cũng đâu phải là người thích quan tâm những chuyện linh tinh đâu. “Bệnh viện.” An Kỳ trực tiếp trả lời. Bây giờ tình trạng bệnh của mẹ cô ta đã ổn định hơn rất nhiều, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì một tháng nữa bà sẽ được xuất viện. Cô ta vẫn làm theo thói quen, hàng ngày đến chơi với mẹ. Tuy sau khi mẹ cô ta ngủ thì cô ta sẽ phải tăng ca rất lâu, nhưng ngày ngày cô ta vẫn đến chăm mẹ, giống như đang kiên trì sự yên tĩnh trong lòng vậy. Trợ lý Giang gật đầu. Mỗi người đều sẽ có chuyện mà mình kiên trì theo đuổi. An Kỳ không thể bỏ rơi mẹ mình, vẫn luôn ở bên cạnh bà, dù có mệt mỏi cũng không nói. Mỗi ngày cô ta vẫn có thể đi làm như bình thường, những việc được giao đều hoàn thành xuất sắc, là một người rất có thực lực, anh ta rất tán thưởng cô gái này. Bây giờ mẹ An đang ở một mình một phòng bệnh, bà cảm thấy như vậy là phí tiền, nhưng An Kỳ vẫn nhất quyết muốn vậy nên bà cũng không thể làm gì, chỉ có thể để con gái sắp xếp. “Mẹ, hôm nay mẹ có thấy khỏe hơn không?” Đây là câu hỏi quen thuộc của An Kỳ. Cô ta có thể cảm nhận được mẹ mình đang ngày càng tốt hơn, bây giờ bà đã có thể tự mình đứng lên một lúc. “Tốt hơn hôm qua rồi.” Mẹ An cười đáp, bà luôn cảm thấy là mình đã liên lụy đến con cái. Rõ ràng con bé còn đang đi học, vậy mà lại phải làm mấy công việc một lúc để duy trì chi phí sinh hoạt. Bây giờ thì tốt hơn rồi, con bé đã có một công việc ổn định. Nếu bà có thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng có thể yên tâm mà ra đi. “Con có chuyện muốn hỏi mẹ, muốn mẹ cho con ý kiến.”An Kỳ đi về phía đầu giường thả một cành hoa cẩm chướng xuống. Cô ta cảm thấy khi nhìn thấy hoa, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn. Mẹ An ngồi dựa trên giường nhìn An Kỳ. Con bé luôn là người có chủ kiến, sao hôm nay lại có vẻ bối rối như vậy, có chuyện gì rồi sao? “Con nói đi, mẹ đang nghe đây.” Mẹ An cảm thấy, bây giờ bà còn có thể giúp đỡ được cho An Kỳ thì đã là một chuyện vô cùng may mắn rồi. “Sếp con và bạn gái anh ta hình như có mâu thuẫn. Có một hôm, con gặp bạn gái anh ta, hình như đã khiến cô ấy hiểu lầm quan hệ của chúng con. Con có nên giải thích không?” An Kỳ nói rất thẳng thắn. Cô ta không thẹn với lương tâm nên không cảm thấy có vấn đề gì cả. Nhưng Trợ lý Giang nói cũng không sai, mình chỉ là một người ngoài, không nên can thiệp quá sâu, đặc biệt là việc chủ động xen vào chuyện của họ. “Cô ấy đã hiểu lầm rồi hay chỉ là có thể đã hiểu lầm?” Mẹ An không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại càng cụ thể hơn. “Có thể đã hiểu lầm, vì con nhìn thấy dáng vẻ mất mát của cô ấy.” An Kỳ trả lời thành thật. Ánh mắt đó khiến cô ta thấy đau lòng, đó là biểu cảm của người đã bị tổn thương trong chuyện tình cảm, nhưng ánh mắt ấy chỉ thoáng cái đã biến mất, như chìm vào trong bóng tối. “Nếu đã là suy đoán của con thì vì sao lại phải chủ động giải thích chứ? Như thế chẳng phải chứng tỏ con đang chột dạ sao?” Mẹ An nghiêm túc nói: “Con không biết cô ấy có hiểu lầm không thì chuyện con cần làm không phải là giải thích, mà là dùng sự thực để chứng minh, chứng minh là con không có hứng thú với người yêu cô ấy, cũng không muốn tiếp cận người cô ấy yêu.”