CHƯƠNG 1939 Lâm Từ nhìn Đường Minh Hạo, có vẻ thằng bé này rất quan tâm đến Linh thì phải. Tình cảm được bồi đắp khi ở trên đảo quả nhiên rất quan trọng đối với hai đứa bé này. “Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ vì cô không thích bị một người cô khác của cháu bắt nạt thôi, chứ không phải là không thích cháu. Ngày mai cô sẽ dẫn cháu đi mua quần áo, quần áo cô thiết kế có bộ nào hợp với cháu thì đều cho cháu hết.” Lâm Từ nói để trấn an cô bé. Linh nhìn qua thì thấy rất lạnh lùng nhưng thực chất trong nội tâm lại vô cùng mẫn cảm. Chuyện cô cần phải làm là để Linh tin tưởng họ, để cô bé xem nơi đây như nhà của mình. Đường Minh Hạo gật đầu: “Ngày mai em đi với chị.” Lâm Từ gật đầu, Linh là một người rất đặc biệt đối với Đường Minh Hạo. Nếu trước đây cô có thành kiến với Đường Minh Hạo hơn Đường Vũ Kỳ thì đến bây giờ đã có thể đối xử công bằng với Đường Minh Hạo hơn rồi. “Mọi người đi nghỉ ngơi trước đi. Mấy ngày nay đã mệt mỏi nhiều rồi.” Mặc Thần nói. Trông mấy người bọn họ đều không có tinh thần tốt cho lắm, cần phải đi nghỉ ngơi trước đã. Lâm Từ gật đầu rồi đưa Linh về phòng mình. Cô cảm thấy đã lâu rồi mình không còn nằm mơ nữa, nhưng hôm nay lại không giống thế. Giấc mơ của cô rất rõ ràng, là chuyện ở trên đảo, cứ giống như mọi chuyện cô đều đã trải qua vậy, mà thần kỳ hơn nữa là suy nghĩ của cô còn có thể xuôi theo những hạt châu này để nhìn thấy những thứ vốn đã ngủ say giờ bắt đầu thức tỉnh trở lại. Lâm Từ còn nhìn thấy cả Đại trưởng lão, những gì bà ta làm với Mặc Địch và con gái mình hoàn toàn không phải là việc mà một người mẹ sẽ làm. Hơn nữa, điều kỳ lạ là sau cái chết của con gái, tính tình người này lập tức thay đổi. Bởi vì cái gì? Lâm Từ nhìn thấy sự thay đổi trong tình cảm của Đại trưởng lão đối với Linh, có lúc bà ta rất thích cô bé, nhưng có lúc lại không thích lắm. Bà ta nói với Linh lúc còn nhỏ là bà ta muốn rời khỏi đảo Xích Lê, muốn tới thế giới bên ngoài thăm thú. Trong giấc mơ vẫn là Đại trưởng lão dịu dàng nói với Linh, nói rằng sau này sẽ có nhà họ Mặc xuất hiện ở đảo Xích Lê, người nhà họ Mặc sẽ phá hủy hòn đảo này. Cho nên bà ta hy vọng Linh có thể bảo vệ người nhà họ Mặc, sau đó phá hủy đảo Xích Lê rồi rời khỏi nơi đâu. Vậy nhưng… Đại trưởng lão mà cô gặp được lại đối xử với Linh cực kỳ tệ. Hơn nữa… cô còn thấy Đại trưởng lão coi Linh như món hàng để tặng cho những người khác. Mà “những người khác” này không chỉ có mỗi Lịch. Lâm Từ cảm thấy giấc mơ này vô cùng kỳ lạ, rõ ràng là cùng một người nhưng tính cách lại quá khác biệt khiến Lâm Từ không thể tin được. Đại trưởng lão trong giấc mơ thật sự là cùng một người với người mà cô gặp sao? Lâm Từ bắt đầu tìm hiểu về quá khứ. Từ lúc nào thì bà ta bắt đầu thay đổi? Dường như bắt đầu từ lúc máu của mẹ Linh bắn đầy lên mặt Đại trưởng lão. Vậy… thật sự chỉ có một người là Đại trưởng lão sao? Lâm Từ không khỏi bắt đầu hoài nghi. Nếu như… không phải chỉ là một người, người xuất hiện trước mặt Linh không phải chỉ có một mình Đại trưởng lão, cái người quan tâm tới cô bé thực ra lại là mẹ của cô bé thì sao? Không thể giải thích được! Lâm Từ cảm thấy đây là sự thật, mà giấc mơ cũng đang dẫn dắt cô suy nghĩ theo hướng đó. Lâm Từ nhìn thấy rất nhiều cỗ quan tài pha lê, hình như trong quan tài có người. Mà quan trọng nhất là trên cổ tay họ đều có một hạt châu. Lâm Từ nhìn kỹ hơn thì thấy đó là hạt châu Xích Lê. Lâm Từ đột nhiên giật mình tỉnh dậy. Rốt cuộc giấc mơ này có ý nghĩa gì? Lâm Từ phát hiện ra trong giấc mơ cô không thể suy nghĩ nghiêm túc được, dường như cô luôn bị dẫn dắt, nhích dần từng bước tới một chân tướng khác. Lâm Từ đột nhiên nhớ ra nơi xếp những cỗ quan tài pha lê trong giấc mơ của mình, chỗ đó đã được chất đầy rồi. Vậy nên… việc đảo Xích Lê bị hủy diệt là chuyện tất yếu sao? Linh nằm ở bên cạnh cũng bừng tỉnh giấc. Giấc mơ vừa rồi của cô bé liên quan đến chuyện lúc trước sao? Vậy người ở bên cô bé là Đại trưởng lão hay là mẹ cô bé đây? “Cô ơi, cháu vừa nằm mơ.” Linh nhìn Lâm Từ. Giấc mơ này rất kỳ lạ, cô bé cảm thấy Lâm Từ vẫn luôn ở bên cạnh mình trong giấc mơ đó, hơn nữa còn nói cho cô bé biết một số việc. Quan trọng nhất là, không hiểu sao cô bé lại nghĩ tới một chuyện, vừa rồi giấc mơ của họ được kết nối với nhau. “Thật sao? Cháu mơ thấy chuyện trên đảo à?” Lâm Từ mỉm cười xoa đầu cô bé. Vừa rồi hạt châu trên cổ tay chợt ấm lên khiến cô thấy nghi ngờ. Nhưng đến khi đã cảm nhận được nhiệt độ của hạt châu thì Lâm Từ liền hiểu ra, cô không hề cảm nhận được rằng hạt châu đang nói với cô điều gì đó.