CHƯƠNG 1940 Linh gật đầu, Lâm Từ cười nói: “Nếu cháu nằm mơ thấy thì có khả năng rất lớn đó là sự thật. Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, mẹ cháu thật sự rất yêu cháu đấy.” Linh mỉm cười. Quả nhiên là cùng một giấc mơ thật. Dù người ở bên cô bé là Đại trưởng lão thì thỉnh thoảng mẹ vẫn xuất hiện quan tâm cô, bảo vệ cô. Lâm Từ nghĩ đến cảnh tượng kỳ lạ cuối cùng. Đảo Xích Lê cứ như chưa từng tồn tại vậy, sau khi bị đánh bom thì nó đã từ từ biến mất. Lâm Từ cảm thấy rất kỳ lạ. Tại sao cảnh tượng trong mơ lại kỳ lạ như vậy? Tại sao một hòn đảo lại có thể biến mất như tan biến trong không khí như thế? Nhưng cảnh tượng cuối cùng có ý nghĩa gì? Lâm Từ cảm thấy mình cần phải cử người đến xem xét. Thôi quên đi, không đi xem cũng vậy thôi. Dù sao thì trên đảo Xích Lê cũng có đủ chuyện kỳ lạ rồi. Lâm Từ nhìn vào hạt châu trên cổ tay mình. Hiện giờ chuỗi hạt châu này có màu đỏ thẫm lẫn ánh vàng kim, trông như được thứ gì đó phác họa ra, rất đẹp đẽ, tinh tế. Khi đeo trên tay, cô cảm thấy rất quen thuộc, đây chính là đồ của cô. Nhưng khi hạt châu đưa đến cho cô những thứ khác thì cô lại muốn từ chối theo bản năng. Nhưng rồi dần dần cô lại bắt đầu chấp nhận bất cứ thứ gì nó đưa tới, cô thừa nhận rằng mình không thể từ chối. Lâm Từ phát hiện ra mình thích chuỗi hạt này, ngày càng thích hơn. Dù sau này có xảy ra chuyện gì thì cô cũng không muốn vứt bỏ chuỗi hạt này đi. Dương Tầm Chiêu bị thương nên lúc trở về đã đến ngay bệnh viện. Hàn Nhã Thanh kể lại ngắn gọn sự việc cho nhà họ Đường, cũng nói rằng mình không hề gì, chỉ tạm thời chưa quay về được thôi. Tuy người trong nhà hơi thất vọng nhưng chí ít thì Minh Hạo cũng đã an toàn, nên họ cũng không nói gì thêm. Lúc Dương Tầm Chiêu tỉnh lại, nhìn Hàn Nhã Thanh, anh cảm thấy có nhìn thế nào cũng không đủ. Giờ anh đang nằm trên giường bệnh nên sự chăm sóc và yêu thương của Hàn Nhã Thanh đối với anh không hề che giấu một chút nào. “Nhã Thanh, chúng ta kết hôn đi.” Dương Tầm Chiêu không nhịn được mà nói ra. Anh rất muốn được ở cùng người phụ nữ trước mặt mình cả một đời, còn muốn nói cho tất cả mọi người biết cô là người bên cạnh anh, là người vợ danh chính ngôn thuận của anh. Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tầm Chiêu rồi không khỏi bật cười. Người còn đang nằm trên giường bệnh mà đã nghĩ đến những chuyện này rồi. Anh thật sự không biết bây giờ chuyện quan trọng nhất là gì sao? Nhưng Hàn Nhã Thanh cũng không từ chối, chuyện của Đường Bách Khiêm đã được giải quyết xong xuôi cả rồi, chuyện giữa cô và Dương Tầm Chiêu thật sự không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, chi bằng kết hôn luôn đi. “Nhưng anh muốn dẫn em đến gặp mẹ anh trước. Sau này mẹ cũng là mẹ của em.” Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh trêu chọc, muốn nhìn được những biểu hiện khác trên mặt cô. Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tầm Chiêu, mặt mày không thay đổi chút nào, chỉ hơi nhếch khóe miệng: “Được.” Mẹ của Dương Tầm Chiêu là mẹ chồng tương lai của cô. Hàn Nhã Thanh phát hiện ra mình đang vui, cô muốn đi gặp bà ấy, muốn được chấp nhận, muốn hoàn toàn ở bên Dương Tầm Chiêu. Vết thương của Dương Tầm Chiêu nhanh chóng lành lại, vì vậy ngay khi hồi phục anh lập tức đưa Hàn Nhã Thanh đến biệt thự Khê Sơn. Gần đây mẹ anh vẫn luôn ở đây để dưỡng bệnh. Lúc đi vào, Hàn Nhã Thanh bỗng cảm thấy hơi bối rối. Dương Tầm Chiêu nắm tay Hàn Nhã Thanh, thú vị nhìn cô: “Sao, căng thẳng à? Đừng sợ, mẹ anh dịu dàng lắm, bà chắc chắn sẽ thích em.” Mẹ anh nhất định sẽ thích Nhã Thanh. Nhã Thanh thông minh xinh đẹp như vậy, hơn nữa anh thích thì mẹ anh sẽ không thể không thích. “Mẹ, chú Lôi.” Khi Dương Tầm Chiêu đi vào thì nhìn thấy Lôi Hạ đang khom người nói chuyện với Đường Thu Quỳnh, vậy là liền chào thêm một cậu. Đường Thu Quỳnh từ từ ngẩng đầu lên, Dương Tầm Chiêu đã lâu không tới đây nên khi nghe thấy giọng anh, bà cực kỳ vui vẻ. Nhưng khi nhìn thấy Hàn Nhã Thanh thì bà lại hét lên: “Cút đi, mau cút đi! Đừng qua đây, đừng có lại gần tôi!” Hàn Nhã Thanh sững người tại chỗ, không dám tới gần. Cô nhìn Dương Tầm Chiêu, đột nhiên lại thấy bối rối.