Chương 1125 Chờ một phút cũng là chờ mà chờ một ngày cũng là chờ. Thế nhưng ý nghĩa của sự chờ đợi kia hoàn toàn không giống nhau. Tô Nhược Hân sợ hãi ngồi lên xích đu, cảm nhận gió biển mát mẻ khẽ đong đưa. Cô đang đợi Hạ Thiên Tường. Ngày mai cô sẽ rời đi nên đêm nay cô muốn được nằm trong lòng anh, cùng đếm sao rồi chìm vào giấc ngủ. Đúng vậy, đã lâu rồi bọn họ không ngủ cùng nhau. Nhưng Hạ Thiên Tường chỉ để lại cho cô một câu “Chờ anh” rồi như bốc hơi khỏi trần gian luôn vậy, chẳng còn tin tức nào nữa. Nếu không phải cô vẫn gọi được vào điện thoại của Hạ Thiên Tường thì cô rất nghi ngờ người đàn ông kia đã thật sự bốc hơi khỏi trần gian rồi. Đó là chuyện lớn ở thành phố T đấy. Cô chỉ muốn nói với anh một lời tạm biệt mà thôi. Lần đi “Tình Đạt” kia là một mình cô tới sau đó cũng một mình cô lặng yên rời khỏi. Lần đi “Tình Đạt” này cô phải đưa theo cả Hạ Thiên Hương, phải đi cùng Hạ Thiên Hương, phải chữa khỏi bệnh cho Hạ Thiên Hương. Không còn ai hợp với việc chăm sóc Hạ Thiên Hương hơn cô cả. Huống chỉ Hạ Thiên Tường còn cho chị Yên tới chăm sóc Hạ Thiên Hương cùng cô nữa. Mọi thứ đều sẽ tốt lên thôi. Cùng lúc đó. Trên bãi cỏ trước viện điều dưỡng. Trước máy bay trực thăng. Hai người đàn ông mặt đối mặt nhau. Trần Sang công bằng đứng chắn trước cửa khoang máy bay. Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt: “Tránh ra.” “Anh định cứ vậy mà đi gặp cô ấy à?” Ánh mắt Trần sang bắt đầu nhìn từ khuôn mặt anh tuấn của Hạ Thiên Tường xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại trước ngực anh. “Đưa trực thăng cho tôi là được. Anh có thể đi rồi” “Trực thăng thì có thể trả cho anh. Nhưng anh cứ để vậy mà đi gặp cô ấy thì tôi không đồng ý.” Đáy mắt của Trần Sang sâu hun hút. Anh ta rất bất ngờ vì Tô Nhược Hân lại để ý tới người đàn ông lạnh như băng, từ trước đến nay luôn vô cảm trước mặt này. Hạ Thiên Tường thì có gì tốt chứ? Toàn thân lúc nào cũng tỏa hơi lạnh trông như mới ngâm nước đá lên vậy. “Tôi nhắc lại lần nữa, tránh ra.” Hạ Thiên Tường nhìn xuống Trần Sang. Rõ ràng là chỉ có ưu thế chiều cao nhưng anh vẫn tỏa ra khí thế nhìn đời bằng nửa con mắt. Cứ như người đang bị thương không phải anh mà là Trần Sang đang đứng đối diện vậy. Trần Sang vẫn không nhúc nhích, chỉ thản nhiên mở miệng: “Như anh bây giờ nếu ra tay thật thì sẽ thua chắc. Trừ khi anh và người bên ngoài hợp sức, lấy nhiều đánh một.” “Không cần” Hạ Thiên Tường hơi nhíu mày. Ngay sau đó, thân hình cao ráo của anh vọt lên xông thẳng về phía Trần Sang. “Anh Hạ…’ Người đằng sau hoảng hốt la lên. “Không ai được qua đây.” Kèm theo tiếng quát lạnh lùng này là một nắm đấm Hạ Thiên Tường tung thẳng vào mặt Trần Sang.