Chương
Nghe đến đây, Tô Nhược Hân biết e rằng mình và dì nhỏ không thể gặp nhau rồi, nhưng khi biết vị trí vết thương của Trần Ngọc Thúy là ở bụng, không khỏi cảm thấy có gì đó sai sai.
Đồng thời trong đầu chợt lóe lên gì đó.
Nhưng khi cô muốn bắt lấy thì lại bắt không được.
“Dì nhỏ, chờ dì rảnh rồi, chúng ta lại hẹn gặp.”
“Được, rảnh thì hẹn gặp.”
Tô Nhược Hân cúp điện thoại của dì nhỏ.
Sau đó, lại gọi cho Đoạn Kiều Mạch.
Cô bé nhận điện thoại.
“Chị Nhược Hân, em rất nhớ chị.”
Đoạn Kiều Mạch mười lăm tuổi, lớn lên trở thành một cô bé xinh xắn đáng yêu, tình cảm với cô rất tốt.
Tô Nhược Hân vừa nghe tiếng của cô ta đã thích: “Chị Nhược Hân cũng nhớ em lắm.”
“Tuần này em muốn đi tìm chị Nhược Hân chơi, nhưng mẹ em nói chị phải thi tốt nghiệp trung học, bảo em gắng nhịn, chờ chị thi đại học xong thì lại tìm chị chơi, có thể không?”
“Ừ ừ, có thể, đến lúc đó ngày nào cũng chơi cùng em.”
“A, vậy chị mau mau thi đại học đi, thi đại học xong thì mời em ăn ngon nha.”
“Chắc chắn rồi.” Tô Nhược Hân cười, Đoạn Kiều Mạch không phải em ruột của cô, nhưng so với hai người chị ruột Tô Thanh Hà Tô Kim Như thì thân hơn rất nhiều.
“Chị Nhược Hân tìm em có việc gì sao?” Có lẽ là vừa ngáp một cái, cô bé mệt mỏi muốn nghỉ trưa, trong giọng nói đều lộ vẻ buồn ngủ.
“Ừ, có chút việc nhỏ.” Tô Nhược Hân cười, trong lòng cân nhắc xem phải nói với Đoạn Kiều Mạch thế nào, thật sự không muốn nói chuyện đen tối của nhà họ Tô cho cô bé ngây thơ như Đoạn Kiều Mạch, nhưng không nói cho Đoạn Kiều Mạch biết thế gian hiểm ác, cô lo lắng mẹ và chị cô sẽ thật sự ra tay làm chuyện xấu gì với Đoạn Kiều Mạch.
“Chị Nhược Hân nói đi, em rửa tai lắng nghe nè.” Đoạn Kiều Mạch cười hi hi.
“Ừm, là như vậy, Kiều Mạch thật sự rất xinh đẹp, nên chị Nhược Hân luôn luôn lo lắng em bị trai đểu để mắt đến, cho nên, chờ chị cúp điện thoại, em cài đặt mấy phím tắt trong điện thoại di động, cài đặt xong rồi, chỉ cần ấn vào phím tắt là có thể gọi cho chị, như vậy nếu gặp phải phiền toái gì, em cứ bấm phím tắt là chị có thể tìm được em, như vậy dù em gặp phải trai đểu cũng không sợ.”
Cô chỉ hy vọng cuộc gọi này của mình chỉ là một cuộc gọi dư thừa vô ích, cả đời Đoạn Kiều Mạch không cần dùng đến phím tắt đã cài đặt là tốt nhất.