Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

chương 151

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

“Vâng, em nhớ rồi.”

Cúp điện thoại của Đoạn Kiều Mạch, Tô Nhược Hân cô đơn xoay người trở về ký túc xá ngủ trưa.

Không gặp dì nhỏ, cô luôn cảm thấy không yên lòng.

“Tô Nhược Hân.” Một bóng người cản đường cô.

Tô Nhược Hân giật mình, ngẩng đầu nhìn Tô Chí Khiêm: “Anh.”

Sắc mặt Tô Chí Khiêm càng lạnh lùng hơn: “Cô đừng gọi tôi là anh.”

Tô Nhược Hân ngẩn người, lập tức cất bước muốn đi qua Tô Chí Khiêm vào trường học.

Không gọi thì không gọi, bắt đầu từ tối qua, không, bắt đầu từ ngày cô bị ép lấy Hạ Thiên Tường xung hỉ, người nhà họ Tô đã không còn là người nhà của cô rồi.

Tô Chí Khiêm lập tức kéo cánh tay Tô Nhược Hân: “Tô Nhược Hân, bụng của mẹ bị người ta rạch một vệt dài, suýt nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, hơn nữa, ba và Tô Thanh Hà Tô Kim Như đều bị bắt vào cục cảnh sát. Chắc chắn việc này có liên quan đến cô, tôi không quan tâm cô làm cái gì, bây giờ cô phải ra mặt, để mẹ yên tâm dưỡng bệnh, để ba và Tô Thanh Hà Tô Kim Như nhanh chóng ra khỏi cục cảnh sát, nơi đó không phải nơi bọn họ ở lâu được.”

Tô Nhược Hân nghe hết lời anh ta nói.

Bởi vì, trong nhận thức của cô, Tô Chí Khiêm coi như là người nhà họ Tô đối xử với cô tốt nhất.

Anh ta không tham gia vào tính toán của ba mẹ chị gái đối với cô, mặc dù cũng chưa từng giúp cô, nhưng ít ra tốt hơn người tính toán cô một chút.

Điểm này, Tô Nhược Hân vẫn tự hiểu rõ.

Trước đó khi cô gọi điện thoại cho dì nhỏ, Trần Ngọc Thúy đã nói Tô Cảnh Đình và Tô Thanh Hà Tô Kim Như bị bắt, khi đó cô còn nửa tin nửa ngờ, bây giờ Tô Chí Khiêm lại nói như vậy, cũng khiến Tô Nhược Hân không thể không tin.

Đột nhiên nhớ đến cuộc điện thoại cục cảnh sát gọi cho cô đêm qua, Tô Nhược Hân mấp máy môi, lúc này mới nói: “Tôi không rõ chuyện của bọn họ, hơn nữa cũng không liên quan gì đến tôi, tránh ra.”

Cô không muốn can thiệp vào.

Cô không hề làm gì cả.

Cô cũng không nợ người nhà họ Tô bất kỳ cái gì.

Cô lấy mạng đổi ba trăm tỷ, Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy lại chẳng cho cô xu nào.

“Tô Nhược Hân, tôi biết có lẽ việc này không liên quan gì đến cô, nhưng bây giờ mẹ chúng ta bị thương không cử động được, ba chúng ta thì bị bắt vào kia, cô xem tìm được ai quen biết hỏi thăm tình hình, nên làm cái gì thì làm cái đó, cũng không thể để ba và Tô Thanh Hà Tô Kim Như cứ ở trong đó được, nghe nói mỗi ngày trong đó chỉ được ăn bánh ngô và dưa muối, ba còn đỡ, chứ chắc chắn Tô Thanh Hà và Tô Kim Như không chịu nổi.” Tô Chí Khiêm không khuyên được Tô Nhược Hân, đành phải lùi bước cầu xin Tô Nhược Hân.

Tô Chí Khiêm vừa nói như vậy, Tô Nhược Hân đã mềm lòng, nghĩ đến buổi chiều có thể gặp Hạ Thiên Tường, hay là đến lúc đó cô nhờ Hạ Thiên Tường hỏi thăm tình hình giúp.

“Được, tôi sẽ cố hết sức.”

“Tô Nhược Hân, cảm ơn.” Tô Chí Khiêm khẽ gật đầu với cô.

Một tiếng “cảm ơn” này, cảm giác thật sự rất xa cách.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio