CHƯƠNG
Anh phải bảo vệ Tô Nhược Hân thật tốt.
Không để cô phải chịu đau đớn xác thịt một lần nữa.
Tô Nhược Hân bước ra.
Quần áo rất đẹp.
Quần áo Hạ Thiên Tường tặng cô từ chất liệu vải đến đường kim mũi chỉ đều tinh tế, hoàn hảo.
Đó là một bộ đồ màu be.
Vì buổi chiều phải tham gia buổi thi thứ hai nên Hạ Thiên Tường đã chuẩn bị trang phục có quần cho Tô Nhược Hân.
Như vậy mới nghiêm túc.
Không ngờ, bộ đồ hơi già khi mặc lên người cô vẫn mang hơi thở thiếu nữ thanh xuân.
Rất đẹp.
Đẹp đến nỗi anh không thể rời mắt.
Còn cả nụ cười nhạt trên mặt cô nữa, cô không hề để tâm đến việc mình đã hôn mê vài ngày.
Cô cũng chẳng quan tâm mình đã bỏ lỡ một buổi thi.
Nhưng anh rất để tâm.
Kẻ nào làm tổn thương cô, anh nhất định sẽ khiến kẻ đó phải sống không bằng chết.
Để cho kẻ đó phải hối hận khi sống trên cõi đời này.
Anh thực sự không thể dung thứ cho kẻ làm tổn thương cô gái tốt bụng như Tô Nhược Hân.
“Hạ Thiên Tường, có đẹp không?” Phát hiện người đàn ông vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, Tô Nhược Hân không khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Đẹp lắm.” Yết hầu của Hạ Thiên Tường trượt lên trượt xuống, anh cố gắng kìm nén ý muốn đè Tô Nhược Hân xuống để hôn.
Mấy ngày mấy đêm vừa rồi, lúc nào anh cũng đối mặt với cô, anh rất muốn hôn cô nhưng không dám.
Vì sợ cô vốn đã thở yếu ớt sẽ không còn thở nữa.
“Đi thôi, tôi đói rồi.” Tô Nhược Hân cũng rất hài lòng với bộ đồ này, cả đôi giày trên chân nữa cũng rất được.
Hạ Thiên Tường chuẩn bị cho cô cả bộ.
Từ trong ra ngoài đều là đồ mới.
Cô lại vừa mới tắm xong nên cảm thấy mọi điều xui xẻo đều đã bị cuốn trôi, không còn nữa.
“Đi thôi.” Hạ Thiên Tường đứng dậy.
Nhưng không ngờ cơ thể cao gầy lại hơi lảo đảo.
Tô Nhược Hân vội chạy tới: “Này, anh đã bao lâu không ngủ nghỉ, không ăn uống rồi hả?” Cô cảm nhận cơ thể anh, hình như còn tệ hơn cả cô.
Bởi vì tuy mấy ngày nay cô hôn mê, nhưng cô được truyền chất dinh dưỡng nên vẫn có đủ chất dinh dưỡng cần thiết cho mấy ngày qua.
Còn Hạ Thiên Tường không truyền dịch, nếu anh không ăn thì sẽ không được bổ sung dinh dưỡng.