CHƯƠNG
Cô cảm giác như anh đã ít nhất một ngày không ăn gì, nghĩ thôi cũng đã thấy kinh khủng.
“Không sao, đi thôi, đi ăn cùng với em.” Được Tô Nhược Hân dìu, ban đầu Hạ Thiên Tường hơi ngượng ngùng khó xử, nhưng sau đó lại vui vẻ, dù cô không thừa nhận nhưng cô quan tâm anh là sự thật.
Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường: “Anh có thể cạo râu trước đã rồi đi không?” Nếu không, cô cảm thấy anh đi ra ngoài với hình tượng này mà bị chụp được, chắc chắn sẽ phá hỏng hình tượng đẹp trai tuấn tú trước đây của anh.
Hạ Thiên Tường bước vào phòng tắm, nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này, anh cũng hơi giật mình.
Chính anh cũng không nhận ra bản thân mình nữa.
“Được, chờ tôi.” Anh nghiêm túc nhìn Tô Nhược Hân, như sợ cô không chờ anh mà chạy mất vậy.
“Được, tôi thu dọn đồ, nhân tiện hỏi xem đã làm xong thủ tục xuất viện chưa. Anh nhanh lên nhé, tôi ăn xong phải tới trường thi ngay, tôi còn phải kiểm tra xem lần này giáo viên có những yêu cầu gì.” Dù sao cô cũng đã ngủ mấy ngày, trước khi ngủ còn tham gia đại hội vận động tuyển sinh đại học.
Kết quả vừa tỉnh dậy thì kỳ thi tuyển sinh đại học đã bắt đầu.
Cô đã ngủ bao lâu đây?
Nhưng khi tỉnh lại cô cảm nhận được lần này mình bị thương rất nặng, con dâm đâm thẳng vào tim cô, cô có thể sống lại là điều kỳ tích.
Trình độ của bệnh viện này cũng khá ổn.
“Ngoài điện thoại ra không cần cầm theo gì nữa đâu.” Hạ Thiên Tường đã cạo râu xong và bước ra, nhìn thấy Tô Nhược Hân thật sự đang thu dọn đồ đạc, anh không cho phép cho cô phải làm việc.
Anh cảm thấy cô đã tỉnh lại thì những thứ khác đều không quan trọng nữa, huống hồ vứt đi cũng tốt, đồng nghĩa với việc vứt bỏ mọi chuyện xui xẻo của Tô Nhược Hân, cô đã ngủ quá lâu, anh cũng rất lo lắng.
“Không cầm theo gì hết?”
“Ừm.”
“Như vậy thì lãng phí quá, để tôi sửa soạn lại một chút, anh chờ tôi.”
Vì vậy Hạ Thiên Tường chỉ đành yên lặng chờ đợi, tốc độ cạo râu của anh rất nhanh, bởi vì trong đầu anh chỉ có câu ‘tôi đói rồi’ của Tô Nhược Hân.
Cô đói nên anh buộc phải nhanh.
Mấy ngày qua, tuy anh chưa ăn gì cũng chẳng ngủ tử tế, nhưng ngày nào cũng tắm rửa.
Nếu không tắm anh sẽ thấy toàn thân khó chịu.
Vì vậy chỉ vài phút là anh đã sửa soạn xong cho mình.
Thấy Tô Nhược Hân đã thu dọn đồ đạc xong, anh đẩy cửa định ra ngoài.
Tô Nhược Hân lập tức bước lên kéo góc áo anh, đưa túi đồ cho anh: “Anh cầm đi.”
Hạ Thiên Tường nhìn đồ bên trong, có của anh, cũng có cả của cô.
Anh nói không cần.
Nhưng cô vẫn lấy.
Vậy anh xách theo là được.
Anh cũng không trêu cô vì biết cô đang vội, bây giờ anh muốn đưa cô tới nơi thi một cách an toàn.
Anh đã không còn hy vọng xa vời kết quả thi của cô nữa.