CHƯƠNG
Không trách cô được, cho dù cô tham gia đủ ba buổi thi tới thì cũng không thể đạt điểm cao của ba môn thi.
Đến khi kỳ thi đại học kết thúc, anh sẽ lên kế hoạch cho năm học mới tiếp theo cùng cô.
Dù cô muốn học lại hay vào đại học T, chỉ cần cô muốn, anh đều sẽ làm cho cô.
Vì thế Tô Nhược Hân tay không đi phía trước, anh cầm đồ theo sau, hai người lần lượt ra khỏi phòng bệnh.
Trên hành lang, các bác sĩ và y tá đi ra lúc trước vẫn chưa về phòng làm việc, bây giờ họ vẫn đang thì thầm to nhỏ gì đó.
Nghe thấy tiếng mở cửa, tất cả đều nhìn Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường.
Ánh mắt vẫn đầy vẻ không tin.
Tô Nhược Hân hiểu ánh mắt của họ.
Cô hồi phục cơ thể bằng phương pháp cửu kinh bát mạch.
Bởi vì thông qua miếng ngọc của Hạ Thiên Tường, bây giờ cô đã tu luyện thành công phương pháp cửu kinh bát mạch này.
Cô nhìn lướt qua từng bác sĩ và y tá trước mặt mình, tuy không phải họ chữa lành vết thương cho cô, nhưng cô biết nếu không có họ thì cô đã tắt thở từ lâu rồi.
Tô Nhược Hân cúi người thật sâu: “Cảm ơn mọi người đã đưa tôi về từ Quỷ Môn Quan, ca phẫu thuật rất thành công, nếu không bây giờ tôi cũng không thể hít thở thoải mái như thế này được, một lần nữa cảm ơn mọi người.”
Hành động của cô khiến các bác sĩ và y tá có mặt hoàn hồn, sau đó họ cũng trở nên kiêu ngạo: “Đây là điều chúng tôi nên làm, cô Tô tỉnh lại là tốt rồi.”
Lúc này mọi người nhìn Tô Nhược Hân cũng thấy cô hiểu chuyện hơn Hạ Thiên Tường nhiều.
Tô Nhược Hân biết cảm ơn những nỗ lực của họ, nhưng Hạ Thiên Tường thì chỉ biết quát mắng họ không làm cho Tô Nhược Hân tỉnh lại.
Hạ Thiên Tường không nói gì, cũng không phản đối Tô Nhược Hân cảm ơn.
Anh không biết về y, nhưng cô biết.
Cô cảm ơn bác sĩ và y tá như vậy là do cô biết mạng của mình được những người này cứu.
May mà anh chưa hạ lệnh cho những người này không thể có chỗ đứng trong ngành này nữa.
Ừm, bây giờ anh rút lại lời nói đó.
“Cảm ơn mọi người, tôi còn phải tham gia kỳ thi đại học chiều nay nên đi trước đây, sau này có cơ hội tôi sẽ tới cảm ơn mọi người sau nhé.” Tô Nhược Hân không nhiều lời, cô thật sự rất vội.
“Tạm biệt cô Tô.”
“Chúc cô Tô thi được điểm cao.”
“Chúc cô Tô được làm thủ khoa nhé.” Một bác sĩ nam gửi lời chúc tới.
Một nữ y tá khác lập tức đẩy anh ta: “Đừng nói nữa.” Đã bỏ lỡ một hôm thi rồi, kỳ thi lần này chắc chắn Tô Nhược Hân không thể làm thủ khoa được nữa.
Bác sĩ nam lập tức ngượng ngùng im lặng cúi đầu, bởi vì anh ta đã cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng từ Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân nghe thấy, nhưng bây giờ dù có để bụng thì cũng vô ích.