CHƯƠNG
Nhưng anh lại không ở đó.
Mười ngón tay lướt nhanh trên laptop, anh giải quyết công việc nhưng trong lòng lại không cách nào hoàn toàn bình tĩnh được.
Tô Nhược Hân đã ngủ.
Hạ Thiên Tường cũng chìm vào giấc ngủ.
Cả đêm nay anh đều không vào phòng ngủ của cô.
Không còn lặng lẽ đến ôm cô, hôn cô nữa.
Những hành động nhỏ đã từng nghiện ấy không phải anh không muốn làm, mà là anh nói với mình rằng không được làm như thế nữa.
Nếu không anh thật sự sẽ hại cô.
Từng chuyện từng chuyện, mỗi lần Tô Nhược Hân bị thương đều liên quan đến anh.
Cái chết của Chúc Yên cũng liên quan đến anh.
Mới sáng sớm Tô Nhược Hân đã thức dậy.
Cô phải đọc sách.
Coi như là nước đến chân mới nhảy.
Thật sự là do thi thiếu một môn nên cô không tự tin, chột dạ.
Chị Chiêm đã nấu xong bữa sáng, cũng đã gọi Chúc Hứa dậy.
Tô Nhược Hân ngồi xuống liền thấy đồ ăn trước mặt.
Một miếng giăm bông và hai quả trứng được xếp trên đĩa.
“Tiểu Hứa, đây có phải tác phẩm của cháu không?” Giăm bông tượng trưng cho số , trứng tượng trưng cho số , một miếng giăm bông và hai quả trứng tượng trưng cho một trăm điểm.
“Đúng đó, tối qua Tiểu Hứ lén dặn tôi sáng nay nhất định phải chuẩn bị đĩa này cho cô sớm một chút, cô Tô mau ăn đi, đạt điểm tốt trong bài kiểm tra nhé.”
“Ha ha, cảm ơn Tiểu Hứa.” Tô Nhược Hân xoa đầu Chúc Hứa, bắt đầu ăn.
Chúc Hứa thấy cô ăn hết thì hưng phấn vỗ tay: “Chắc chắn dì sẽ thi được điểm tuyệt đối, đừng để Hứa Hứa thất vọng nhé.”
“Ừm, dì sẽ cố gắng.”
Trong bữa ăn này, Tô Nhược Hân và Chúc Hứa tương tác rất nhiều, nhưng Hạ Thiên Tường lại gần như không lên tiếng, chỉ im lặng ăn sáng.
Trong đầu Tô Nhược Hân chỉ nghĩ đến chuyện thi đại học, vậy nên không nhận thấy sự thay đổi của Hạ Thiên Tường.
Ăn sáng xong, chị Chiêm đưa Chúc Hứa đến nhà trẻ, Hạ Thiên Tường đưa Tô Nhược Hân đến trường thi.
Xuất phát sớm mới an toàn.
Nếu tắc đường mà đến trễ, bỏ lỡ thêm một môn thi thì kỳ thi lần này của cô sẽ thật sự coi như xong.
Liên tiếp hai môn.
Cả ngày hôm nay, tinh thần Tô Nhược Hân luôn ở trạng thái tinh thần cực độ căng thẳng.