CHƯƠNG
Đây là trạng thái mà cô chưa bao giờ có trong những kỳ thi trước đây.
Nhưng cũng không còn cách nào khác.
Nếu cô không thi thiếu một môn thì đã không lo lắng thế này.
Khi bước ra khỏi phòng thi môn cuối cùng, cô mới hoàn toàn thả lỏng.
Dù giáo viên các môn vẫn chưa đưa đáp án, cô vẫn chưa tự chấm điểm cho mình, nhưng trong lòng cô cũng tự tin.
Thành tích của ba môn đều sẽ không thấp.
“Tô Nhược Hân, cậu thi thế nào?” Dương Mỹ Lan đang chờ cô.
“Cũng được, cậu thì sao?”
“Tàm tạm, cũng không phải cậu không biết tớ thi thế nào thì cũng chỉ từng đó điểm.”
“Ha ha, chắc điểm thi lần này của tớ cũng tầm điểm của cậu, như vậy trong lòng cậu thấy cân bằng rồi chứ?” Tô Nhược Hân cười, vỗ vai cô ta.
Dương Mỹ Lan chợt xụ mặt: “Rõ ràng cậu có thể đạt được điểm cao hơn, tớ chỉ ước được xé nát mặt Triệu Giai Linh.”
Kết quả, nói một hồi Dương Mỹ Lan giơ tay lên chỉ: “Tô Nhược Hân, cậu nhìn đi, là Triệu Giai Linh đấy.”
Tô Nhược Hân nhìn theo ngón tay của Dương Mỹ Lan chỉ, quả nhiên nhìn thấy Triệu Giai Linh đi ra khỏi trường thi.
Cô nhất thời ngây người mất một giây, sau đó bước tới.
“Tô Nhược Hân, cậu làm gì, tớ đều ủng hộ cậu vô điều kiện.” Dương Mỹ Lan đi theo Tô Nhược Hân.
Trước đó, nếu không phải thi tốt nghiệp trung học, cô ta đã đánh Triệu Giai Linh một trận từ lâu rồi.
Bây giờ, Tô Nhược Hân lên, cô ta cũng phải lên. Cô ta muốn cùng đi qua đánh Triệu Giai Linh một trận.
Kỳ thi đại học kết thúc, cho dù là tốt nghiệp trung học cũng đã hoàn toàn kết thúc rồi.
Từ nay về sau, bọn họ không còn là bạn học với Triệu Giai Linh nữa.
Tô Nhược Hân đến rồi.
Ngăn cản Triệu Giai Linh.
Triệu Giai Linh vốn đang cúi đầu, vừa đi vừa xem điện thoại, bỗng nhiên phát hiện có một bóng người chắn ở phía trước, cô ta vội vàng dừng lại: “Ai thế?”
“Là tôi, thật ngại quá, tôi không chết, đã khiến cô phải thất vọng rồi.” Tô Nhược Hân hờ hững liếc nhìn Triệu Giai Linh.
Chu Cường Vinh chẳng qua là một nam sinh khiến cô xem thường mà thôi. Nhưng Triệu Giai Linh lại vì anh ta mà phá hỏng kỳ thi đại học của cô.
Đối với người khác, bọn họ có thể thi đại học một lần nữa.
Nhưng đối với cô, cả đời này cô chỉ có thể thi đại học một lần này.
Bởi vì, cô phải mau chóng hòa nhập vào trong xã hội này, cô phải kiếm tiền nuôi mình và Chúc Hứa. Nếu cô học lại trung học thì căn bản không làm được.
Cho nên, lúc cô tỉnh lại, cô đã tự nói với mình, chỉ cần ba buổi thi thuận lợi, cô sẽ không học lại nữa.
“Cô… cô tỉnh lại thật à?” Triệu Giai Linh ngơ ngác nhìn Tô Nhược Hân, vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
“Không thể giả được.” Bốn chữ này còn chưa dứt, Tô Nhược Hân bất chợt giơ tay lên, hung hăng tát vào mặt Triệu Giai Linh.