Chương
Có lẽ bởi vì từ nhỏ mình đã bị Trần Ngọc Thúy và Tô Cảnh Đình vứt cho dì nhỏ, nên vừa nghĩ đến Chúc Hứa tuổi còn nhỏ đã không có người chăm sóc, cô liền cảm thấy Chúc Hứa chính là mình khi còn nhỏ.
Cúp điện thoại của Chúc Cương, chị Chiêm cũng nấu bữa tối xong.
Tô Nhược Hân và Chúc Hứa bắt đầu ăn tối.
Bốn món một canh, rất phong phú, hai người bọn họ căn bản ăn không hết.
Tô Nhược Hân vốn gọi chị Chiêm ăn cùng, nhưng bà ta kiên quyết không chịu.
Tô Nhược Hân biết chị Chiêm đã quen như vậy, cho nên cũng không ép buộc.
Một lớn một nhỏ ăn xong, Tô Nhược Hân lại cho Chúc Hứa đi tắm rửa, tắm xong dỗ cậu bé ngủ, lúc này cô mới đi ra khỏi phòng của cậu bé.
“Chị Chiêm, tối nay chị đừng đi, tôi ra ngoài đưa thuốc, tối muộn mới về.” Cuối cùng thu xếp ổn thỏa cho Chúc Hứa, Tô Nhược Hân chuẩn bị đi đưa thuốc cho Hạ Thiên Tường, lúc này mới chợt nhớ ra từ lúc ngủ dậy buổi sáng, Hạ Thiên Tường vẫn luôn không liên lạc với cô.
“Được.” Chị Chiêm gật đầu, đây là công việc của bà ta.
Tô Nhược Hân cầm túi, hơi nặng.
Ra ngoài bắt taxi vậy, nếu không cô xách vậy thật sự rất mỏi.
Kết quả, vừa đi xuống tầng đã thấy một chiếc Lamborghini vô cùng phong cách đỗ ở đối diện.
Còn cả Hạ Thiên Chiếu đang lười biếng dựa trên thân xe.
Khi cô nhìn thấy Hạ Thiên Chiếu, Hạ Thiên Chiếu cũng nhìn thấy cô: “Nhược Hân, hai chúng ta thật có duyên, ha ha, em muốn đi đâu, tôi đưa em đi.”
“Hạ Thiên Chiếu, anh muốn về nhà không?” Tô Nhược Hân không trả lời mà hỏi lại.
“Không, tôi không muốn về nhà, khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến.”
“Nhược Hân, tôi biết chắc chắn ngày đầu tiên sau khi em thi đại học xong sẽ ngủ một giấc thật ngon, cho nên ban ngày không đến quấy rầy em nghỉ ngơi.” Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
“Bây giờ đến đây, đã nghĩ nếu có thể đợi được em ra, vậy chứng tỏ hai chúng ta có duyên, đợi không được thì là không có duyên, sau này tôi không đến làm phiền em nữa.”
“Không ngờ tôi mới đợi ở đây mười phút thì đã gặp được em rồi, Nhược Hân, hai chúng ta thật sự vô cùng vô cùng có duyên, em đồng ý làm bạn gái tôi đi.”
Tô Nhược Hân lườm anh ta: “Anh cũng dẻo miệng lắm.”
“Tôi là ăn ngay nói thật, không hề giả dối, Nhược Hân, chúng ta có duyên với nhau như vậy, tôi xác định là em rồi.”
“Ừm, anh không về nhà, không tiện đường.” Tô Nhược Hân nói xong thì muốn lướt qua Hạ Thiên Chiếu rời khỏi khu chung cư bắt taxi.
“Nhược Hân, em muốn về nhà cùng tôi sao? Tốt quá rồi, tôi đảm bảo mẹ tôi sẽ không chọc giận em, nếu bà ấy chọc giận em, tôi đá bay bà ấy, đi thôi, tôi đưa em về nhà.” Hạ Thiên Chiếu kéo Tô Nhược Hân lại, sớm đã vứt lời Tô Nhược Hân cảnh cáo anh ta lần trước ra sau đầu.
Lâu như vậy anh ta không tìm đến Tô Nhược Hân là bởi vì Tô Nhược Hân phải thi đại học, anh ta không muốn ảnh hưởng đến thành tích của Tô Nhược Hân.
Hơn nữa, nhịn lâu như vậy anh ta phát hiện một vấn đề rất quan trọng, chính là càng không gặp Tô Nhược Hân, anh ta càng nhớ cô.