Chương
Nếu đã nhớ, vậy chứng tỏ là thích là yêu rồi.
Nếu đã yêu thích Tô Nhược Hân, vậy anh ta sẽ không lùi bước.
Chỉ cần Tô Nhược Hân vẫn còn độc thân, anh ta sẽ kiên trì theo đuổi Tô Nhược Hân, lỡ như theo đuổi được, anh ta lời to rồi.
Có một cô gái tinh thông y thuật như Tô Nhược Hân làm vợ, vậy sẽ trường sinh bất lão.
Hơi không thoải mái chỗ nào, Tô Nhược Hân có thể chữa khỏi cho anh ta.
Tô Nhược Hân giãy ra: “Này, anh chê người mình không ngứa phải không? Có tin bây giờ tôi cho anh nếm lại cảm giác ngứa ngáy trước đó hay không?”
Kết quả, lần này Tô Nhược Hân nói xong, Hạ Thiên Chiếu lại bày ra dáng vẻ không sợ trời không sợ đất: “Ngứa thì ngứa, ngứa cũng không quan trọng bằng kiếm vợ, Tô Nhược Hân, tôi muốn em làm vợ của tôi, ngày mai chúng ta đi đăng ký nhé.”
Nhìn dáng vẻ cười hì hì không đứng đắn của Hạ Thiên Chiếu, bất giác, thế mà Tô Nhược Hân lại cảm nhận được nghiêm túc trong lời nói đó của anh ta.
Gặp quỷ rồi.
Hai tay xách hai cái túi, cô không rảnh tay đánh người, nhưng cô vẫn còn chân.
Nhấc chân đạp Hạ Thiên Chiếu một cú: “Yêu còn không có, đăng ký lại càng không, tôi đi đây.”
Cô muốn đi bắt taxi.
Bị từ chối, khuôn mặt Hạ Thiên Chiếu tràn đầy chán nản, nhưng chỉ một chớp mắt, anh ta lại như hít phải thuốc lắc đuổi theo Tô Nhược Hân: “Em không thích tôi không sao cả, em chỉ cần coi tôi giống như một người bạn bình thường, như vậy thì vẫn có thể chứ?”
“Không thể.”
“Hic, làm bạn bè cũng không được sao, Nhược Hân em cũng tàn nhẫn quá rồi.” Sắc mặt Hạ Thiên Chiếu nhăn nhó như sắp khóc.
“Trừ phi anh đồng ý không theo đuổi tôi nữa, vậy tôi mới đồng ý làm bạn anh.” Thấy vẻ mặt sắp khóc hệt như trẻ con của Hạ Thiên Chiếu, Tô Nhược Hân dở khóc dở cười.
Thật ra, bản chất Hạ Thiên Chiếu không hề xấu, chỉ là đậm chất cậu ấm quá.
Cậu ấm ăn nhậu chơi bời chỉ biết hưởng thụ.
“Được rồi, tôi đồng ý không theo đuổi em, như vậy em có thể lên xe của người bạn này không?” Hạ Thiên Chiếu mở cửa Lamborghini, bày ra tư thế kính mời nữ vương, mời Tô Nhược Hân lên xe: “Bạn Tô Nhược Hân, mời lên xe.”
Nhìn dáng vẻ trang nghiêm trịnh trọng của anh, Tô Nhược Hân cười nghiêng ngả: “Anh về nhà tôi mới đồng ý để anh đưa đi.”
“Được, tôi về nhà.” Hạ Thiên Chiếu ngoan ngoãn.
Lúc này Tô Nhược Hân mới lên xe: “Tôi muốn đi gặp Thiên Tường.”
“Gặp anh ta? Không phải gần đây hai người gặp nhau mỗi ngày à, có cái gì mà gặp suốt vậy.” Nghe thấy Tô Nhược Hân muốn đi gặp Hạ Thiên Tường, Hạ Thiên Chiếu xù lông rồi.
Bây giờ Hạ Thiên Tường chính là tình địch của anh ta.