Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

chương 437

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Anh còn… còn nhận cả chứng chỉ quốc tế?” Tô Nhược Hân ngây người, ngoại ngữ của cô cũng không phải kém, nhưng hình như chắc chắn không thể học được một ngoại ngữ trong vòng chưa đến một tháng.

Hạ Thiên Tường quả nhiên giống như Hồ Nhất Thiên nói, dị quá đi.

“Ừm.” Thấy được ánh mắt sùng bái của cô gái nhỏ, sắc mặt của Hạ Thiên Tường đang u ám vì ba người không mời mà đến, lúc này mới tươi tỉnh hơn.

“Còn nữa mà? Nói em nghe thử.” Tô Nhược Hân càng nghe càng tò mò.

“Luận văn, hình như họ không phục, vậy thì nói đến cuộc thi thứ tư đi.” Lông mày Hạ Thiên Tường hơi nhướng lên nói.

“Haiz, anh tư, có thể đổi cái khác không?” Tống Phi nghe thấy Hạ Thiên Tường chuẩn bị tiết lộ cuộc thi thứ tư cho Tô Nhược Hân, lập tức muốn ngăn cản.

Nghĩ lại, cuộc thi đó ba người họ cũng thua rất thảm.

“Đổi cuộc thi nào cũng được.” Hạ Thiên Tường cười.

“Cái này… cái kia…” Tống Phi phút chốc không đỡ lời được nữa.

“Được rồi, để anh ấy nói đi, dù sao trận nào ba chúng ta cũng thua anh ấy.” Tiêu Tuấn Vỹ thở dài, sau đó nhìn Tô Nhược Hân, lại nhìn Hạ Thiên Tường, cuối cùng khều Hồ Nhất Thiên đứng bên cạnh: “Anh tư muốn thể hiện trước mặt chị dâu, phải giữ thể diện cho anh ấy chứ.”

“Haiz, không cần giữ thể diện cho tôi, hay là tôi tìm lại video lúc đó, phát lại một lượt?” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn Tiêu Tuấn Vỹ.

Tiêu Tuấn Vỹ lập tức im bặt.

Hạ Thiên Tường chỉ nói thôi, anh ta đã thua đến không còn cái nịt rồi, nếu còn phát băng ghi hình, thì anh ta sẽ thua đến triệt để luôn.

Anh ta vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn.

Anh nghĩ vậy, Tống Phi và Hồ Nhất Thiên cũng nghĩ vậy.

Lúc này, đều rất hối hận lúc đầu khi xếp anh em, thì không nên ghi hình.

Hơn nữa, ghi hình đã đành, còn mỗi người một cái.

Ba cái của ba người họ đã vứt đi từ lâu rồi.

Video mất mặt như thế, đương nhiên là không thể giữ lại.

Nhưng Hạ Thiên Tường không vứt đi.

Thế nên, cho đến hôm nay, cho dù Hạ Thiên Tường nhỏ tuổi hơn ba người họ, tiếng “anh tư” đó cũng tuyệt đối không dám không gọi. Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

“Thiên Tường, anh nói đi, nói mau.” Tô Nhược Hân dứt khoát ngồi xuống, nghểnh cổ hệt như bạn nhỏ nghe kể chuyện, đợi Hạ Thiên Tường kể lại.

“Trước đó nói trận đầu tiên là thi văn, thi học ngoại ngữ, trận thứ tư là thi võ, ba người họ đánh một mình đều thua anh, sau đó không phục, ba người cùng lên, em đoán xem kết quả thế nào?” Phát hiện Tô Nhược Hân nghe rất chăm chú, Hạ Thiên Tường bèn vòng vo.

“Anh đã thắng cả ba người họ.” Hai mắt Tô Nhược Hân đã sáng lấp lánh rồi, bây giờ chỉ còn lại sùng bái cộng thêm ngưỡng mộ Hạ Thiên Tường.

Thì ra anh không chỉ là học sinh xuất sắc của trường Harvard Business, mà cũng rất biết đánh nhau.

Đỉnh quá đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio