Chương
“Cậu ấy may mắn, hôm đó tôi vừa lúc bị cảm, cơ thể đang yếu, nếu không tuyệt đối sẽ không thua.” Tiêu Tuấn Vỹ vội vớt vát lại thể diện cho mình.
Tống Phi cũng nói theo ngay: “Tôi cũng vậy, bị cảm là Tiêu Tuấn Vỹ lây bệnh cho tôi.”
“Cũng lấy cho tôi nữa.” Hồ Nhất Thiên chỉ có thể nói theo Tiêu Tuấn Vỹ và Tống Phi.
Tô Nhược Hân tưởng tượng hình ảnh một mình Hạ Thiên Tường đánh với ba người, cô bật cười nói: “Nói như vậy thì nếu so về tuổi thật, ba người các anh còn lớn hơn Hạ Thiên Tường à?”
“Ừ.”
“Đúng vậy.”
“Đúng.”
Trăm miệng một lời, có điều cả ba người đàn ông đều cúi đầu.
Thật là không tình nguyện.
Nhưng lại không dám không gọi.
Trong tay Hạ Thiên Tường có nhược điểm thắng được từ ba người bọn họ.
“Xem ra Thiên Tường cũng không tính là già.” Tô Nhược Hân vui vẻ bình luận một câu.
“Không già, nhưng cũng không trẻ.” Tống Phi không phục việc mấy năm nay mình cứ bị thua Hạ Thiên Tường mãi.
“Trẻ hơn ba anh là được rồi.” Tô Nhược Hân lập tức cãi lại.
Mạng của Hạ Thiên Tường là do cô cứu về, vậy thì anh phải là người của cô, cho nên cô đương nhiên phải che chở người một nhà.
Dù ba người họ không muốn gọi cô là chị dâu thì cũng chỉ có lựa chọn này.
Trên mặt Hạ Thiên Tường lúc nào cũng chỉ có một biểu cảm lạnh lùng, nhưng bây giờ lại như xuân về hoa nở, ngay cả khóe môi cũng cong lên.
Tống Phi thấy vậy thì bĩu môi, nhưng lại không dám nói gì.
Dường như dù có nói gì thì chỉ cần lên tiếng, anh ta cũng đã bị Hạ Thiên Tường nói cho không cãi lại được.
Chẳng qua trong lòng thật sự không cam tâm tình nguyện.
“Khụ khụ, đương nhiên anh tư ít tuổi hơn ba chúng tôi, nếu không thì đã không xứng với chị dâu rồi.”
“Là vì chị dâu nên anh tư mới ít tuổi hơn ba chúng tôi.”
“Đây là ý trời, nếu không anh tư sao có thể xứng với chị dâu được.”
Cả đám châm chọc khiêu khích, nhưng tâm trạng Hạ Thiên Tường không tồi, cho nên anh không để ý, anh chỉ nói với Tô Nhược Hân: “Gọi thêm vài món ăn nhé?”
“Vâng ạ.” Tô Nhược Hân gật đầu, lại có thêm ba người nữa đi vào, biết là bạn bè của Hạ Thiên Tường nên cô cũng tỉnh rượu được hơn nửa.
Bỗng nhiên cô cảm thấy, nếu là bạn anh thì cô đương nhiên không thể biểu hiện quá kém.
“Tôi đi ra ngoài chút, chờ nhé.” Tống Phi ân cần đi gọi món ăn.
Các vị khách khác lục tục ngồi xuống.
“A, ai gọi đồ ăn trước vậy? Không phải là anh tư đấy chứ.” Nhìn thấy một bàn đồ ăn hỗn độn, Tiêu Tuấn Vỹ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội để chế giễu Hạ Thiên Tường tốt như vậy.
“Hai món.” Hạ Thiên Tường gọi hai món ăn, đều là món mà Tô Nhược Hân thích.