Chương
Như thế cô trời sinh chính là chị dâu bọn họ.
Nhưng lúc này cô mới chợt nhận thấy chuyện này có chỗ không đúng: “Cái đó… Cái đó, tôi còn chưa phải chị dâu của các anh.”
Cô và Hạ Thiên Tường vẫn chưa đi xem tuổi đâu, bây giờ mới quen biết bao lâu chứ, cũng chưa xác định mối quan hệ, cứ gọi cô là chị dâu giống như cô và Hạ Thiên Tường thật sự là một đôi.
Bây giờ nghĩ lại cách xưng hô này khiến người da mặt mỏng như Tô Nhược Hân đỏ bừng như sắp sửa nhỏ máu.
“Chị dâu xấu hổ cái gì, nếu anh tư dám bội tình bạc nghĩa thì tôi sẽ không để cậu ấy yên, cùng lắm thì ba chúng tôi đánh một trận với cậu ấy, tuyệt đối đánh cậu ấy biến dạng, để cho chị dâu được xả giận.”
“Chị dâu, mấy người chúng tôi ngóng trông có chị dâu mấy năm rồi, cô không biết sau khi sắp xếp thứ tự vai vế chúng tôi còn có quy định kết hôn theo trình tự, nếu anh tư còn không kết hôn thì ba chúng tôi cũng không thể kết hôn, chị không biết chứ nhà tôi chỉ có đứa con trai độc nhất là tôi, ba mẹ tôi sầu thối ruột vì chuyện ôm cháu rồi, cái này đều do anh tư cả.”
“Đúng đó chị dâu, chị không thể lùi bước, nếu bị không bắt lấy anh tư thì hạnh phúc nửa đời sau của chúng tôi coi như mất hết hy vọng.”
Cả đám một tiếng chị dâu hai tiếng chị dâu, gọi càng ngày càng thuận miệng.
Có điều từ đầu tới đuôi, Hạ Thiên Tường không sửa lại lần nào.
Anh thích hai chữ “chị dâu” này.
Sắc mặt Tô Nhược Hân lại đỏ bừng: “Cái này… Cái này… Quan hệ giữa tôi và Hạ Thiên Tường không phải yêu đương đâu.”
“Vậy xác nhận quan hệ yêu đương từ giờ đi, anh tư , có ý kiến gì không?”
“Không có.” Hạ Thiên Tường không hề nghĩ ngợi mà đáp luôn.
Tốc độ kia làm cho Tô Nhược Hân khó tránh sửng sốt: “Hạ Thiên Tường, anh…”
“Chị dâu, chị cũng tỏ thái độ đi, anh tư của chúng tôi có điều kiện như thế, chị không biết ở thành phố T của chúng tôi, người xếp hàng theo đuổi anh tư, muốn làm chị dâu của chúng tôi không đến một sư đoàn thì cũng phải một tiểu đội, đó còn là số lượng mà chúng tôi biết, còn về phần chúng tôi không biết có bao nhiêu người thầm mến anh tư, có khi phải đến mấy sư đoàn.”
“Chị dâu, bỏ lỡ thôn này sẽ không có quán nào đâu nha, huống hồ anh tư tôi không phải cái quán ở thôn kia, cậu ấy là kho báu lớn, cả thế giới chỉ có một, bỏ qua là không tìm lại được nữa.”
Tô Nhược Hân nháy mắt: “Các anh đang làm mai mối à?” Cô nhớ tới lúc cô giới thiệu Hạ Thiên Tường cho Dương Mỹ Lan, hình như cô cũng muốn giới thiệu Hạ Thiên Tường và Dương Mỹ Lan như vậy.
Câu nói này đặc biệt quen tai.
“Không không không, chúng tôi đều vì hạnh phúc của chị dâu cả, chị dâu chỉ có làm bạn gái của anh tư tôi mới có thể hạnh phúc, chúng tôi đều vì suy nghĩ cho chị dâu thôi.”
Hạ Thiên Tường im lặng ngồi ở đó, giây phút này anh để mặc bọn họ muốn nói gì thì nói.
Anh thổ lộ nhiều lần như vậy, ám chỉ nhiều lần như vậy mà không hiểu sao vẫn không có kết quả.
Bây giờ để ba người anh em hỗ trợ mình một chút, cái này không phải là không thể.
Một đôi đồng tử đen láy vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Nhược Hân, mỗi phản ứng của cô dừng trong mắt anh đều thú vị, đáng yêu.
Tô Nhược Hân có phần không chống đỡ được, cô tùy tiện lấy lý do để ngăn lại: “Dừng, tôi đói bụng rồi.”